21 Tôi muốn hỏi xem Doãn An Thất muốn gì, ấy vậy mà Doãn An Thất lại hỏi ngược lại tôi.
Tôi thấy anh dường như đang cố tình gây sự, mà anh cũng thấy tôi đang như thế, hai người đàn ông so đo tính toán chuyện tình cảm, tính xem tương lai sẽ sống với nhau như thế nào, lúc căm ghét có khi muốn người kia chết đi cho xong, lúc yêu nhau thì lại thắm thiết mật nồng.
22 Doãn An Thất lái xe quay về căn biệt thự tôi mới rời đi hồi sáng nay, trên đường về còn nhắc tôi gửi tin nhắn về cho bố mẹ, bảo họ đừng lo lắng.
Anh đỗ xe rồi bước xuống, đứng trước đầu xe nhìn tôi cười nhạt, anh thế làm tôi thấy hơi sợ.
23 Doãn An Thất khẩu giao cho tôi được một lát thì chắc do thấy khẩu giao chẳng có mấy tác dụng nên dứt khoát nâng mông tôi lên —— Tôi ngờ là anh muốn hôn lên nơi riêng tư của mình.
24 Anh hôn đi những giọt nước mắt trên mặt tôi từng li từng tí rồi hỏi: "Khó chịu lắm hả?"
Tôi nghĩ trong chốc lát rồi đáp: "Cũng không đến nỗi. "
"Uống tí nước nhé?" Anh lại nhìn tôi bằng vẻ mặt rất biết nghe lời.
25 Tôi ở trong khách sạn ba ngày, Tiểu Điềm Điềm bảo tôi sang nhà cậu dùng bữa, tôi hỏi có chuyện gì thì cậu cứ ấp a ấp úng không nói, chuyện này quả thật rất kỳ lạ.
26 Lúc tỉnh lại thì tôi đang nằm trên giường, đầu bị băng bó cố định vô cùng chặt, cằm dưới gần như không cách nào nhúc nhích, bác sĩ kiểm tra phát hiện tôi đã tình thì gọi ngay một bác sĩ khác đến.
27 Lúc xế chiều tôi được chuyển đến phòng bệnh bình thường, thiết bị cố định đã được gỡ ra, Doãn An Thất cùng vài người bạn cũng đến trò chuyện với tôi, người duy nhất không thấy chỉ có Tiểu Điềm Điềm.
28 Em trai của Tiểu Điềm Điềm họ Tống, tên chỉ có một chữ Thần, chị cậu ta tên Tống Hâm, nếu tính lần gặp mặt mới đây luôn thì trước giờ tôi chỉ gặp cậu ta được hai lần.
29 Ngủ với Doãn An Thất thêm vài lần để báo đáp công sức của anh, tính luôn cả việc anh tha cho Tống Thần, đề nghị này xem ra khá hợp lý.
Thế nhưng một khi mà tôi đồng ý thì tôi cũng chẳng khác gì đám người bán thân ở Thiên Thượng Nhân Gian.
30 Tôi lặng im, bình tĩnh nhìn anh, thật ra tôi đang rất tò mò, sự tồn tại của bài hát kia lẽ ra chỉ có mình tôi biết, ngay cả Tiểu Điềm Điềm còn không biết nữa là.
31 Doãn An Thất cầm guitar, chắc anh định hát để dỗ dành tôi.
Tôi bật cười, nói: "Tôi hát một bài cho anh nghe nhé. "
Doãn An Thất quay sang nhìn tôi với vẻ trông rất vui, tôi hỏi anh hiệu quả cách âm của phòng bệnh này tốt không, anh nói tốt lắm, dù gì cũng là phòng chăm sóc đặc biệt mà.
32 Trong tiểu thuyết có ba loại pháp bảo to lớn.
Mất trí nhớ, bệnh nan y, tai nạn xe.
Chừng như chỉ có náo loạn như thế mới có thể giải quyết hết tất cả vấn đề một cách dễ dàng, tình yêu có thể làm lại từ đầu như tro tàn bùng cháy, còn ngoại tình thì có thể chọn cách mất trí nhớ, tính cách không hợp thì làm cho hợp, những cách trở giữa sinh tử cũng có thể nhẹ nhàng cho qua.
33 Không gian dần yên tĩnh lại, không còn những tin tức của Bưu Tử, bạn bè, người nhà và cả Doãn An Thất làm phiền đến tôi.
Tôi lướt Weibo thấy Trần Đông Đông đăng lên tài khoản tuyên truyền của mình báo tin cậu đã ký được hợp đồng vào vai nam chính mà cậu muốn trước đây, lời lẽ còn vô cùng khiêm tốn và ngượng ngùng.
34 Có một ý nghĩ phỏng đoán hơi trẻ con nảy ra trong đầu tôi, rằng số điện thoại của mình là do Doãn An Thất cho Trần Đông Đông, nhưng mặc kệ anh nghĩ gì, một khi tôi đã đi thì tất cả những tính toán ấy sẽ tan thành mây khói.
35 Trước giờ tôi chưa đi Đài Loan lần nào, nghe nói Trần Đông Đông cũng là lần đầu tiên được đi, cậu kêu tôi cùng đi làm giấy tờ với cậu. Vốn cho rằng sẽ rất phiền nhưng không ngờ sau khi nộp chứng minh nhân dân, đóng mộc lên bản khai xong thì toàn bộ những phần còn lại chỉ mất khoảng mười phút, nhân viên làm việc nhìn tôi một lát rồi nhìn sang Trần Đông Đông, sau đó dứt khoát hỏi chẳng chút ngần ngại rằng chúng tôi có muốn dùng dịch vụ chuyển phát nhanh nội thành không.
36 Buổi liên hoan phim diễn ra liên tục trong vòng bảy ngày, Trần Đông Đông cần tôi đi theo cậu với tư cách là bạn cặp nam vào buổi tiệc tối ngày cuối cùng, ý nói cho người khác biết Trần Đông Đông là người có đại gia bao, chớ khinh thường hay làm phiền cậu.
37 Gọi điện thoại sang cho cậu thì máy đã tắt.
Tôi liên hệ với người chịu trách nhiệm hỏi tình hình thì bên đó trả lời rằng, "Có lẽ cậu ấy đã về trước rồi, ngài đợi thêm tí hoặc tìm cậu ấy đi".
38 Doãn An Thất bảo tôi về phòng anh, rằng tất cả đồ đạc của tôi đều đã chuyển đến đó hết.
Tôi vốn không trọ lại ở đây, nói cách khoác Doãn An Thất đã thừa dịp mấy tiếng tôi đến bữa tiệc kia tự quyết định dọn hết hành lý của tôi.
39 Tối hôm ấy, sau khi tôi cúp điện thoại và rời khách sạn thì xe Doãn An Thất đã đỗ sẵn dưới lầu, anh đeo kính râm che đi ánh mắt và biểu cảm hạ cửa sổ xe xuống.
40 Trong lồng ngực tôi thể như có một ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy, không biết ngọn lửa ấy là lửa giận, tro tàn, hay dục vọng.
Chúng tôi môi chạm môi, ôm siết lấy đối phương như những cặp tình nhân.