41 Đối với Việt Trạch mà nói, việc hẹn hò bí mật là một chuyện, rất… kỳ quái. Cuộc sống trước kia của anh, luôn rất đơn giản nhưng có trật tự, mục tiêu trong cuộc sống rất rõ ràng: quản lý tốt sản nghiệp của gia tộc; mặc dù quan hệ rộng rãi, nhưng bạn bè cũng chỉ có một nhóm nhỏ mà thôi.
42 Một điều rất dễ nhận ra là, gần đây Mạc Doãn Nhi vô cùng không may mắn. Sinh nhật Mạc Mặc, Liễu Phi Phi xông vào cửa đánh chửi xơi xơi, khiến cho cô ta mất thể diện không ngẩng nổi mặt suốt một thời gian dài.
43 Tống Nghiên Nhi tát một cái tát rất đanh lên mặt Mạc Doãn Nhi, Tống Nghiên Nhi là hả hê vì kế hoạch thành công, còn Mạc Doãn Nhi là nghẹn họng trợn tròn mắt.
44 Việt Trạch nhìn xuống Tiểu Già Già trong lòng mình, khuôn mặt hồng hào như cà chua, thật là muốn cắn; môi mềm hơi chu lên, như quả anh đào, còn muốn cắn hơn.
45 Nghê Già vừa tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đều chìm trong ấm áp không sao giãy ra được. Cô mơ màng mở mắt, chỉ nhìn thấy một căn phòng hồng rực ánh mặt trời.
46 “Này, em làm sao vậy?” Việt Trạch thấy cô đã hóa đá, tiếp tục ngạc nhiên xoa xoa hai má mềm mềm của cô, liên tục an ủi, “Có anh đây rồi, em sợ gì nữa?”Nghê Già không cần gió cũng lảo đảo, bí từ: “Vì sao có anh thì em không sợ?”Việt Trạch hơi nháy lông mày, tỏ vẻ, em chẳng lẽ còn không hiểu, nói tiếp: “Vì nếu đến lúc nào đó em thực sự khó chịu quá chịu không được nữa, anh có thể giúp em mà?”Anh nói ra câu đó bằng một ngữ điệu vừa nghiêm túc mà vừa tùy tiện, biểu cảm rất là kiên nhẫn lại còn rất “luôn luôn thấu hiểu”, cứ y như là anh là một người tốt hi sinh thân mình cho cô thật vậy.
47 Ninh Cẩm Nguyệt quấn lại áo choàng trên người nhưng cái lạnh vẫn không ngừng xâm chiếm toàn cơ thể, cô ta nhìn chằm chằm Việt Trạch, muốn từ trên khuôn mặt lạnh lùng của anh nhìn ra dù chỉ một chút thay đổi.
48 Nghê Già chưa từng nghĩ tới, cô sẽ báo cảnh sát, vạch trần cái bữa tiệc thoạt nhìn có vẻ sạch sẽ, lại vô cùng không lành mạnh này. Sau khi chạy ra ngoài, đi qua một cái thang tròn màu trắng, Tôn Triết nói với cô: “Kỳ thật, hôm nay có hai cái party.
49 Trong khi Nghê Già thay quần áo, cô nhận được một cuộc điện thoại lạ, bất ngờ thay lại là Liễu Phi Phi. “Nghê Già, em là Liễu Phi Phi. ” Cô ta tự giới thiệu xong, thì không thấy nói gì nữa.
50 Người phát bài: “Xin mời mở bài. ”Tôn Triết cầm lên mấy lá bài trước mặt, vung tay ném ra chính giữa bàn, tất cả đều là lá bích, ba K một đôi A, bài lớn, rất khiếp người.
51 Nghê Già mơ thấy một giấc mơ rất dài, trong mơ có rất nhiều người đàn ông mặt mày dữ tợn đuổi theo cô, cho dù cô cố gắng chạy nhanh đến đâu cũng không thoát được.
52 “Già Già!”Việt Trạch hoảng sợ, vọt đến một bên cầu, từng tảng bọt biển lớn bắn lên trong biển chết tối đen, rồi lại bị sóng dữ mạnh mẽ nhấn chìm. Bão đến trên biển rộng, sóng lớn nhấp nhô.
53 Khi Việt Trạch đẩy cửa khoang ra, trong khoang thuyền không có một bóng người. Lòng anh chưa kịp thả lỏng thì lại căng lên. Trên lý thuyết, Ninh Cẩm Niên sẽ không dám lỗ mãng.
54 Việt Trạch ngồi trong ánh nắng rực rỡ trước cửa sổ kính sát đất ở phòng làm việc, trầm tư xuất thần. Có một số việc đối với anh rất đơn giản, nhưng một số thì rất khó.
55 Mạc Doãn Nhi nét mặt vừa kinh ngạc vừa sợ sệt vừa vô tội: “Nghê Già cậu nói gì vậy? Mình không hiểu, tại sao cậu lại muốn đổ oan cho mình, cậu hiểu lầm với mình sâu đến thế sao?”Vừa hay Trương Lan nhìn thấy Nghê Lạc và Nghê Già, cũng xin phép bạn bè, đi tới chỗ hai người, vừa nghe được đoạn đối thoại đó, càng kinh ngạc: “Các con nói gì vậy? Bắt cóc gì cơ? Già Già bị sốt, có sao không?”Nghê Già còn chưa kịp nói, đã nghe Tưởng Na cười không có ý tốt: “Nghê Già nói nhiều chuyện kì lạ như vậy, có lẽ là vì sốt cao còn chưa khỏe, không nên xuất viện sớm thế này.
56 Mạc Doãn Nhi lạnh ngắt cả người, giờ cô ta mới phát hiện ra, mình rơi vào bẫy của Nghê Già. Ngay từ lúc đầu, mục tiêu của đoạn video đó không phải là Mạc Mặc, mà là cô ta.
57 Nghê Già và Nghê Lạc cách một khoảng không xa cũng không gần, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, bề ngoài thì yên lặng, nhưng trong lòng thì đầy ắp lo âu.
58 Vốn là vì phài dự buổi họp về cải tổ Hoa thị nên Nghê Lạc phải làm thêm giờ ngày thứ bảy không đi được, còn cố ý gửi lời xin lỗi với Việt Trạch, rồi cẩn thận dặn Nghê Già trước mặt cụ Việt nhớ tỏ ra ngoan ngoãn.