61 Người Phí gia đều tụ tập ở đầu giường Phí lão phu nhân, sắc mặt ngưng trọng. Phí lão phu nhân lưng tựa vào gối nửa nằm trên giường, mí mắt sụp xuống lại cố sức giương mắt lên nhìn, thở dài ngao ngán.
62 Giờ phút này, người trong bao tải giống như nghe được thanh âm của Phí Hi, vội vàng ô hô, giãy dụa. "Sao lại như vậy?" Lúc này, Trác Thụy Long “đã lâu không gặp” mới bước vào tân phòng, nhìn thấy trong phòng hỗn độn, không vui nhíu mày, "Các ngươi làm ăn như thế này đây hả?"Mấy người tỳ nữ thấy thế, nhanh chóng tiến lên thu thập, sửa sang lại.
63 Tỉnh táo lại, Lan Hạ phát hiện bản thân đang ở một nơi lạ lẫm, căn phòng được trang hoàng rất thục nữ, múi son phấn cũng rất nồng đậm, đây là nơi nào?Lan Hạ nâng tay day trán, mày nhíu lại, nàng chỉ nhớ rõ nàng cùng nhị hoàng tử muốn —— Lan Hạ kinh hô một tiếng, cúi đầu phát hiện quần áo trên người mình lại bị người khác thay một bộ xiêm y vô cùng hở hang, cái yếm màu đỏ che đậy cảnh xuân phía trước, một tấm vải mỏng màu đỏ gần như trong suốt che đậy hạ thân, da thịt màu trắng lộ rõ.
64 Sáng sớm, Vũ chải tóc cho Dạ Khê như thường lệ, "Tiểu thư, hôm qua Phí lão phu nhân một mình vội vội vàng vàng tiến cung, đến tận khuya mới trở về!" Vũ nhìn Dạ Khê nói, "Phí lão phu nhân trước giờ quý mệnh hơn vàng, hơn nữa tình trạng Xích bá phủ như hiện tại, bà ta cũng luyến tiếc vựt bỏ cục diện rối rắm trước mắt.
65 Dạ Khê giật giật cổ áo, khóe môi nhếch lên, theo truyền thống của Đại Dao, sẽ có hai vị hoàng tử xuất chúng nhất được chọn ra, một người trị văn, một người khống võ, hai người hỗ trợ lẫn nhau, văn giả vì đế, trì long bội, võ tắc vi thần, trì hổ bội (người theo văn thì làm vua, giữ long bội, người theo võ thì làm thần tử, giữ hổ bội).
66 "Hoàng thượng, theo mệnh lệnh của người, đâm chết tất cả người của Xích bá phủ, thi thể ném vào bãi tha ma!" Thái giám trở về phục mệnh. Hoàng đế Trác Vinh nghe xong, trong mắt lóe ra ra một cỗ tàn nhẫn, "Tiện nghi cho bọn họ !" Trác Vinh mím môi, bàn tay nắm chặt hổ bội không buông, "Còn Phí Hi kia đâu? Nghe nói nhị phu nhân cũng không ở trong phủ?"Thái giám dập đầu hồi phục, "Hồi bẩm hoàng thượng, Phí Hi phu nhân không biết đã đi đâu, sợ là nghe được động tĩnh gì, thoát khỏi phủ hoàng tử, chỉ còn lại nhị phu nhân, bất quá, bà ta đã bị liệt toàn thân, nói cũng không thể nói, chẳng khác gì một kẻ đã chết""Bị liệt?" Hoàng đế gật đầu, "Liền tha nàng một mạng, về phần Phí Hi, hừ, tạm thời phóng nàng một con ngựa!" Trác Vinh cho thái giàm lui ra, cả người bỗng chốc mất đi tinh thần, si ngốc nhìn ngọc bội trong tay, "Con ta, Đào nhi!""Hoàng thượng!" Lúc này, một hắc y nhân lặng yên không một tiếng động đi vào, quỳ gối trước mặt Trác Vinh, "Đã tra được, không ngoài sở liệu, đối phương quả thật đã ra khỏi cửa thành, phương hướng đúng là Miêu sơn!" Trác Vinh nghe xong, hai mắt phóng ra hàn quang, vuốt ve hổ bội, trên mặt lộ ra một cỗ lãnh ý, "Miêu sơn! Ha ha!" Trác Vinh ngẩng đầu nhìn hắc y nhân trước mắt, "Nhanh chóng chuẩn bị nhân mã, ngay ngày mai khởi hành, theo sau bọn họ , đến Miêu sơn, nghiêm mật chú ý hướng đi của bọn họ! Không cần lên núi, ôm cây đợi thỏ là đủ rồi!" Trác Vinh dày đặc cười.
67 Dạ Khê nằm trong lòng Viêm, ngửi được hương khí thanh tao mà mê người, âm thầm líu lưỡi. Chung sống một thời gian dài, Dạ Khê vẫn không nhìn thấu tâm tư nam nhân trước mắt này, cũng như Viêm không thể nhìn thấu nàng, suy nghĩ khác nhau, lại không tự chủ mà hấp dẫn lẫn nhau.
68 Thần cùng Lộ ăn ý bắt Lục Lâm, Lục La lại, đạp nước mà qua, vững vàng đứng phía đối diện trên đường hẹp, Viêm tức thì phản thủ ôm lấy Dạ Khê, nhảy một bước lớn liền đứng phía đối diện, thậm chí không cần đụng chạm mặt nước.
69 Một người mất đi dường như không khiến mọi người có quá nhiều đau xót, nhưng trong lòng ai nấy đều rõ ràng, rốt cuộc là họ loại cảm giác gì! Đường càng đi càng hẹp, hầu như không thể đi tiếp được nữa, chỉ cần khẽ động chạm một chút, sẽ lập tức rơi vào trong nước.
70 Đây là một nụ băng liên, Dạ Khê nhìn cẩn thận, cả nụ hoa óng ánh trong suốt, nhìn bên ngoài vào cũng có thể thấy được tầng tầng cánh hoa đang ôm lấy nhụy, lạ hơn nữa là cây băng liên này lại mọc trên bề mặt san hô, đã thế rễ cây còn không cắm sâu vào bên trong mà lộ hết ra ngoài, ấy vậy mà cũng không bị cuốn đi hay nghiêng ngã.
71 Dạ Khê không nhìn đến Viêm, Thần, Lộ xuất hiện trước mặt, chỉ chậm rãi nhắm hai mắt, đáy mắt có thống khổ chợt lóe qua. Dạ Khê giơ cao trường kiếm, tiểu Xích bị đâm một đao xuyên qua, khối cầu co lại vài lần rồi dần dần trở nên trong suốt.
72 Dạ Khê, Vũ cùng Lục Lâm bị nhốt trong xe ngựa bị quan binh tầng tầng vây quanh, đội ngũ đi phía trước bắt đầu khởi hành. "Tiểu thư?" Vũ nhìn Dạ Khê, thần sắc chần chờ, "Tiểu thư, người sẽ ——" Vũ mân miệng, thần sắc ảm đạm.
73 Hạ Thược Mẫn biến sắc, siết chặt tay kia, vậy mà rất nhanh, sắc mặt chợt khôi phục bình tĩnh, xoay người tiếp đón người vừa tới, "Hóa ra là Quân muội muội, hôm nay lại có tâm trạng tốt đi ra ngoài dạo chơi? Nghe Nhị thẩm nói, muội không phải đang chuẩn bị tu luyện sao?" Hạ Thược Mẫn nói, hơi nghiêng người, chắn Dạ Khê phía sau.
74 "Phu nhân, lão gia đã trở lại!" Tỳ nữ vừa nói xong, đại lão gia liền vào phòng. "Lão gia!" Đại phu nhân mỉm cười tiến lên, âm thầm thu hết thần sắc đại lão gia vào trong mắt, thuần thục thay xiêm y cho hắn, "Sự tình đã làm thỏa đáng rồi sao ? Không cần phải đi lần nữa chứ?""Làm cũng tạm ổn rồi.
75 "Làm sao vậy? Nhìn cái gì nhập thần như thế?" Ở lầu hai trà lâu, có hai nam tử ngồi đối diện nhau, một người trong đó tò mò nhìn theo ánh mắt của nam tử kia, chỉ thấy đều là đầu người, không phát hiện cái gì đặc biệt.
76 Dạ Khê ngẩng đầu nhìn, liền thấy một vị lão đạo râu bạc phong tiên đạo cốt chặn đường đi của mình, đôi mắt khôn khéo kia còn nhìn nàng từ trên xuống dưới, trên mặt hắn thoáng hiện lên một tia mê mang cùng khiếp sợ.
77 "Mệnh cách thế nào?" Nhìn thần sắc của lão đạo, bạch y nam tử cảm thấy hứng thú, lên tiếng hỏi. "Không có!" Lão đạo râu bạc lắc đầu. "Không phải ngươi đã bói cho nàng rồi sao?" Nam tử kinh ngạc hỏi.
78 "Quân nha đầu, con nói đi!" Hạ lão phu nhân nhìn Hạ Thược Quân đang im lặng, ánh mắt khẽ đảo qua Nhị nhân muốn mở miệng lần nữa. Hạ Thược Quân đã sớm tỉnh táo lại, nàng ta dù có lúc hơi lỗ mãng, nhưng lại không phải kẻ ngu ngốc, tự nhiên có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của Hạ lão phu nhân.
79 Ngay sau khi Dạ Khê rời đi, từ Hạ gia truyền ra tin tức làm rung động toàn thành, nhị lão gia Hạ phủ lại viết hưu thư từ bỏ chính thê, khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, đồng thời, Hạ phủ còn thông cáo, nhị phu nhân cùng Hạ Thược Mẫn bị vứt bỏ kia từ đây cùng Hạ gia không còn quan hệ.
80 Đinh Đang ở trong lòng Dạ Khê khẽ động, sau đó híp mắt nhìn hai nữ nhân chật vật đứng trước quầy. Không ai khác, chính là hai người mới vừa rồi bị đuổi ra Hạ phủ Nhị phu nhân và Hạ Thược Quân.