21 “Đây là một trong hai khối ngọc bội do tổ sư Đại Dao quốc chúng ta ban đầu lập quốc sai người chế tạo. Một khối Hổ bội, có thể điều động binh mã thiên hạ; một khối Long bội, đại diện cho đế vương tôn quý!” Phí lão phu nhân không che dấu được kích động hiện ra mặt, bắp thịt trên cơ thể vì cười mà run rẩy theo.
22 Đinh Đang rít lên một tiếng, trực tiếp bay lên vai Dạ Khê, móng vuốt bỗng hướng về phía khoảng không đánh một trảo, bức tường nhanh chóng vỡ vụn như đậu hủ, chỉ nghe được đinh – thanh thúy vang lên, âm thanh vật cứng rơi xuống đất, Đinh Đang nhảy xuống, dùng móng vuốt tìm kiếm trong đống gạch vụn, rồi đào ra một cây cương châm( kim bằng sắt).
23 Ngày xuân ấm áp, ánh dương quang bao phủ bao khắp nơi, gió xuân chầm chậm thổi qua như một bàn tay nhu thuận vuốt ve mơn trớn. Một đám nữ nhân phục trang lộng lẫy xuống xe ngựa, ngượng ngùng mà mong đợi nhìn cửa cung nguy nga sừng sững, rồi cùng các quý phu nhân bước qua, tiến nhập nơi mang lại cho các nàng vô tận mơ mộng vô vàn ảo tưởng.
24 Một vị nữ hài vênh mặt hất hàm sai khiến từ bên cạnh bước ra, dưới ánh mắt kiêng kỵ của mọi người, chậm rãi tới trước mặt Dạ Khê, miệt thị nhìn lướt qua, lại nhìn những người khác trong Phí gia, “Xích Bá tước phủ nhiều thế hệ đều là tuấn nam mỹ nữ, chỉ là thế hệ này không được tốt lắm nha!”Lệ mâu nhìn chằm chằm Dạ Khê, “Chỉ bằng kẻ ngu si ngươi, cũng muốn làm Hoàng tử phi của Tam ca ta? Ha Ha -” Nữ hài xuy một tiếng, bật cười, “Ngươi xứng sao?” Khinh bỉ đảo qua đám người Phí gia, mờ mịt để lại câu nói, “Chẳng qua là một Xích Bá tước phủ nho nhỏ.
25 Phí Hi kinh ngạc nhìn quái vật trước mắt, không biết làm sao. Mắt thấy Dạ Khê sắp áp sát Phí Hi, một cái bóng nhanh chóng lướt qua, ôm lấy Phí Hi tránh sang một bên, ngay sau đó, tay áo vung, dòng khí hướng Dạ Khê bay tới, sức ép khiến Dạ Khê không thể chống cự được.
26 Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu cực kỳ hoảng sợ, kinh ngạc nhìn lẫn nhau, vô cùng phẫn nộ, nếu không có chuyện này, sợ rằng cái nón xanh Hoàng gia bọn họ chắc chắn phải đội rồi! Phẫn nộ đè nén từ đáy lòng không thể thừa nhận được nữa, long nhan giận dữ, “Xích Bá tước phủ, các ngươi thật to gan!” Hoàng Thượng rống giận, sắc mặt đều thay đổi.
27 “Trong đêm Khê nhi sinh ra, Tiên Hoàng từng sai người đưa tới một mật chỉ, cũng truyền khẩu dụ, nếu không đến hồi sinh tử, không được xuất ra. ” Phí lão phu nhân mím môi, thần sắc nghiêm túc, thận trọng lấy từ cổ tay áo ra một hà bao, cẩn thận mở ra, hai tay dâng lên.
28 Hôn ước của Hoàng thất vốn như ván đã đóng thuyền, Dạ Khê lại trở thành người thứ nhất được ghi tên vào sử sách, nữ tử bị hoàng gia từ hôn, sau này nhất định không có tiền đồ tốt đẹp gì, huống chi lại là một kẻ ngu si trong mắt mọi người.
29 Dạ Khê cùng Lan Hạ vừa bước một chân xuống xe ngựa, còn chưa đứng vững, chợt nghe tiếng động ‘loảng xoảng’ vang lên, đồ đạc gì trong xe đều bị ném xuống đất.
30 Editor: Thập Thất"Công tử, có tin tức !" Một hắc y nhân che mặt xuất hiện ở trong phòng. Bên cửa sổ hai vị nam tử liếc nhau, đáy mắt xẹt qua một tia cười lạnh, cùng nhau nhìn về phía trước.
31 Quân vương uy áp đối Dạ Khê không có bao nhiêu ảnh hưởng, nhưng đó chỉ là bề ngoài. Mà lòng nàng lúc này đã cuộn trào sóng to gió lớn! Dựa lưng vào thân cây khô, y bào màu xám trên người che đậy thân thể, giản dị lại giấu đi không được khí phách toát ra trong khung!Đinh Đang ở trong lòng Dạ Khê từ từ lấy lại độ ấm, lông mao dựng đứng dần mềm mại xuống, tuy rằng thân thể vẫn còn hơi run rẩy, nhưng đã không còn sợ hãi như vừa rồi.
32 Editor: Thập Thất"Ngươi là ai? Muốn làm gì?" Lan Hạ đang tính bưng bữa sáng tiến vào phòng của Dạ Khê, nhưng lại thấy hai gã sai vặt mặt không biểu cảm đứng ở trước cửa, mà giữa hai người có một nam tử áo đen, hai tròng mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào Lan Hạ đang đi tới.
33 Lan Hạ đi theo sau Dạ Khê đến phố Cổ Tuyền, tuy không phải lần thứ nhất đến nơi này, nhưng đây là lần đầu tiên nàng cùng Dạ Khê đi dạo phố, trong lòng vẫn có chút kích động không rõ, "Tiểu thư, người để tiểu miêu ở nhà, có được không?" Dạ Khê lần đầu không mang theo Đinh Đang ra ngoài.
34 Editor: Thập ThấtDạ Khê nới tay, một lần nữa ngồi trở lại mặc ngọc đắng thượng (?), trên cổ dấu tay đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt Dạ Khê có chút khó coi, đây là nội lực trong truyền thuyết? Nhưng là nàng có cảm giác cỗ lực đạo dùng để bắt ép nàng kia có một chút bất thường, nói không nên lời đến cùng làm sao không thích hợp.
35 "Thì ra ngươi không ngốc!" Nam tử áo xanh, Tân Nghĩa Hữu bộ dạng 'thì ra là thế', thân thể tựa trên cánh cửa, hai ngón tay nhéo cằm, đôi con ngươi đảo qua đảo lại trên người Dạ Khê, Trác Thụy Long, "Việc này, thú vị nga!"Dạ Khê lạnh lùng nghiêng người, muốn rời khỏi, căn bản không có ý định nói chuyện cùng Trác Thụy Long.
36 Editor: Thập Thất"Sao lại trở nên như vậy?" Phí lão phu nhân đem ly trà trên bàn ném loảng xoảng xuống đất, vỡ thành từng mảnh, trên nét mặt già nua, đôi tròng mắt tức giận trừng thật lớn, quát hỏi một phụ nhân đang quỳ trên mặt đất.
37 Tia nắng đầu tiên của bình minh xuyên qua màn cửa, chiếu lên phòng ngủ, ôn hòa phủ lên dung nhan say ngủ của Dạ Khê, da thịt trong suốt phơi bày trong không khí, một bên gối đầu, quả cầu đỏ đặt trên chóp mũi Dạ Khê, mềm nhẹ như không trọng lượng.
38 Editor: Thập ThấtQuả cầu đỏ đi đến một gian phòng ở, khôi phục hình cầu liền nhảy bật trên mặt một cái hộp. Dạ Khê đến gần, xem hộp gỗ, vươn tay mở nắp hộp ra, bên trong lập tức bắn ra ngũ thải quang mang, kinh ngạc nhìn chăm chăm, không thể tin được , dĩ nhiên là một hộp vàng bạc châu báu! Quả cầu đỏ dọc theo ngón tay Dạ Khê đi đến lòng bàn tay, hoạt động qua lại, tựa hồ muốn nói cái gì cho Dạ Khê.
39 Dạ Khê vuốt lông Đinh Đang, không quan tâm đến sắc mặt xấu xí của Trác Thụy Long, tiếp tục xem bọn trẻ trong sân đang tranh đấu. Một thi thể huyết nhục mơ hồ được mang ra sân, vòng vây đã không còn mấy người.
40 Nữ hài run run, ánh mắt trừng lớn không che giấu được sự chần chờ nhìn về phía Dạ Khê, gắt gao mím môi, ngón tay tứa máu vì cắm sâu vào trong đất, "Ta sẽ là một công cụ biết nghe lời!" Nữ hài cực không tình nguyện nói, sau quật cường nhìn về phía Dạ Khê, "Ta sẽ dâng ra sự thật tình của ta!"Dạ Khê gật gật đầu, nhìn về phía Trác Thụy Long, "Ngươi cầu sai người rồi, cọng cỏ cứu mạng của ngươi đang đứng phía sau đó!" Dạ Khê tựa tiếu phi tiếu nhìn sắc mặt khó coi Trác Thụy Long, tiếp tục nói, "Thấy ngươi cũng có vài phần tư sắc, chính là đáng tiếc! Nếu ngươi có thể níu lấy cọng cỏ này, tương lai chắc chắn có cơ hội bay lên đầu cành" Lời nói của nàng vừa dứt, liền thấy ánh mắt nữ hài hơi hơi lóe sáng, khóe môi hiện lên ý cười lạnh như băng.