Gửi Người Tôi Yêu Chương 7 .3
Chương trước: Chương 7 .2
Gửi Người Tôi Yêu - Chương 07 part 3
"Hoàng Quân, chị hiểu rõ chứ!
"
Tất cả mọi người đều nâng chén, một ngụm phải uống hết.Hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai không rượu ngày mai không sầu. Không sai!Việc của ngày mai ai dám nói trước? Đời là vậy, mọi kế hoạch đều không thểnhanh bằng những thay đổi bất thường trong cuộc sống. Tuổi trẻ thật ngắn ngủi,chi bằng hãy cứ say một trận, say cũng là một niềm vui.
Cụng chén, phạt rượu, đoán rượu, trò chuyện, cả phòng ănnhanh chóng đã trở nên ồn ào, rượu là chất xúc tác tốt nhất.
"Tiểu muội, anh thấy em rất vui. Vì tình bạn muộnmàng này anh em ta uống một chén có được không?
" Căn Bậc Hai đề nghị.
Hứa An Ly mặt mũi đỏ ửng nhìn Căn Bậc Hai, đầu hơi có vẻchếnh choáng. Có vẻ là do cô đã uống quá nhanh, hơn nữa lại là lần đầu tiên uốngrượu. Ngửa cổ, An Ly uống cạn hết một hơi. Chẳng qua thì cũng chỉ là uống mộtly rượu.
Hôm nay Hứa An Ly cũng muốn uống rượu, từ trước tới giờcô chưa từng say, nếm thử mùi vị say cũng hay. Tất cả hương vị cuộc sống, dần dầnrồi cũng phải nếm thử, nếu không cuộc sống sẽ trở nên đơn điệu. Nó giống như mộtcâu nói: Chỉ có người nào trải qua khó khăn, đau khổ, thì mới biết thế nào là hạnhphúc, mới có thể hiểu được làm sao để trân trọng hạnh phúc.
Vì thế, ngày hôm nay, đối với Hứa An Ly mà nói, rốt cuộclà khó khăn? Hay đau khổ?
Rượu vừa được rót đầy, chén rượu của Từ Di đã được đưa rađầy thách thức.
Cũng chỉ là một chén rượu. Ngay cả là một chén rượu đắng,thì nó cũng chẳng có nghĩ lý gì? Chẳng một chút do dự, Hứa An Ly nâng chén rượulên cạn một hơi. Chẳng phải con người ai cũng muốn có những giây phút thoải máisao? Hôm nay cô dứt khoát phải sống thoải mái đến cùng.
Đúng vậy, một Hứa An Ly ít nói, tĩnh lặng, hôm nay sẽ khiếntất cả mọi người phải nhìn cô với ánh mắt khác!
Tần Ca nhìn Hứa An Ly bắng ánh mắt đầy ái ngại nhưng cô vẫnnhắm mắt làm ngơ. Khi chén rượu của Thẩm Anh Xuân cụng vào, cô cũng mỉm cười uốngcạn.
"Thẩm… Chị Thẩm, em có thể gọi chị như vậykhông?
" Hứa An Ly đặt cái chén không lên bàn, tự mình rót đầy rượu. Phongđộ kiểu kiên cường bất khuất vì nghĩ lớn.
Thẩm Anh Xuân nở nụ cười tao nhã. Buổi tối hôm nay cô mặctrên mình một chiếc váy dính đầy hạt đá, trong đám đông nó trở nên cao quí,thoát tục. Những cử chỉ của cô vô tình thể hiện cung cách đứng trên cao nhìn xuốngcủa một người có tiền. Nếu như đây là một trận chiến, đối phương sẽ bị khí thếcủa cô làm cho sợ hãi đến nỗi chưa đánh đã bỏ chạy. Nhưng Hứa An Ly không giốngnhư những người khác. Thấm Anh Xuân gật gật đầu, tiếp tục nghe cô nói.
"Chúng ta đúng là có duyên với nhau.
"
"Là ý gì vậy? Chị không hiểu, có gì em cứ nói thẳngra.
" Ánh mắt của Thẩm Anh Xuân vẫn không thay đổi sắc nét và tư thái caoquý.
"Tiểu muội của tôi có thể có ý gì cơ chứ?
" Nóixong, Đường Lý Dục đứng dậy. Sau khi đi về phía của hai người, hai cánh tay anhdang ra ôm chặt bả vai của hai cô gái, giọng nói tỏ vẻ hài lòng:
"AnhXuân, An Ly muốn trở thành bạn tốt của em, như vậy mà em cũng không hiểuà?
" Nói xong, anh liền quay mặt sang Hứa An Ly:
"Đúng không, tiểu muội?
"
Khi nghe Đường Lý Dục nói điều này Hứa An Ly chỉ biếtnhìn vào trong chén rượu. Cô không thể ngẩng đầu. Hơi thở chậm chạp trong lồngngực đang nhấp nhô, giống như miếng bọt biển, chỉ cần dùng tay ấn nhè nhẹ là nướctràn ra.
Bạn? Hứa An Ly và Thẩm Anh Xuân có thể trở thành bạn sao?
Nới lỏng cánh tay, Đường Lý Dục dường như không yên tâm,dặn đi dặn lại Thẩm Anh Xuân phải đối tốt với tiểu muội không được bắt nạt cô!
Thẩm Anh Xuân nở nụ cười đầy ẩn ý:
"Em sẽ đối tốt vớicô ấy, vấn đề là ở anh…
"
Đường Lý Dục nhún vai:
"Lẽ nào anh lại ngược đãi cô ấy,có thể sao?
"
"Em biết, anh rất…
" Thẩm Anh Xuân thờ ơ liếcnhìn Hứa An Ly đang cúi đầu, cô ngừng lại, dường như để tìm kiếm một lời giảithích thỏa đáng:
"Anh rất thương cô ấy, một cô gái xinh đẹp hoàn thiện, đếnđâu cũng được không ít con trai ân cần chăm sóc. Am nói có đúng không Đường LýDục?
"
"Xinh đẹp không phải có lỗi, còn hơn là xấuxí.
"
"Nhưng con gái đẹp thường làm cho con trai phạm phảinhững sai lầm dù chỉ là nhỏ nhất, đây là điều ai cũng biết.
"
Cũng do uống hơi nhiều, buổi tối hôm nay Đường Lý Dụckhông nói nhiều. Nhưng sau khi có chút rượu vào rồi, anh lại hơi có chút togan, dám đưa tay ra để phết một cái vào mũi của Hứa An Ly, nếu làm như thế vớingười khác chắc đã bị ăn mắng rồi.
"Chồng của em tuyệt đối không phải là loại đàn ôngnhư vậy. Anh Xuân, nói cho anh biết, em và Hứa An Ly là sao lại quen biếtnhau?
"
Thẩm Anh Xuân như đã chuẩn bị từ trước. Nhưng cái kimtrong bọc cũng có ngày lòi ra, cô không nghĩ Đường Lý Dục lại có thể hỏi cô câunày trước mặt nhiều người như vậy. Tuy vậy, Thẩm Anh Xuân vẫn là Thẩm Anh Xuân,khả năng thích ứng với hoàn cảnh và tài ứng phó của cô hơn hẳn những cô gáikhác.
"Những người có duyên với nhau, ắt sẽ vô tình gặpnhau tại một thời điểm, thời gian nào đó, lẽ nào anh không tin?
"
Từ Di ngẩng đầu lên nói leo:
"Hai người đã vợ vợ chồngchồng rồi. Ôi! Còn bao lâu nữa là thành bố thành mẹ đấy?
"
Ha ha ha, mái nhà sắp lật ngửa đến nơi rồi.
Đương nhiên là Đường Lý Dục rất vui, tiểu thuyết hoàn tấtmột cách thuận lợi, bạn gái và tiểu muội thanh mai trúc mã đã trở thành bạn tâmtình.
Còn có lý do gì mà anh không vui được đây?
"Chuột Mickey, chúng ta cùng nhau hát karaokeđi.
" Nói xong, Đường Lý Dục liền kéo Hứa An Ly theo. Anh vốn thích nhất làhát, huống hồ hôm nay tâm trạng đang rất vui.
"Hát đi!
" Thẩm Anh Xuân không ngừng cổ vũ, cô cầmmicro khác lên, trong phòng chỉ có hai người.
Hứa An Ly cũng không biết trong lúc này có nên hátkaraoke vời Đường Lý Dục không, cô bị anh ấy kéo đi. Tần Ca tay chẳng có gì,lung túng chạy đến kéo Hứa An Ly lại, vừa kéo vừa nói lớn:
"Bây giờ khôngphải là lúc em hát karaoke, em vẫn nợ anh một chén rượu, trả anh ngay! Trảngay!
"
Thẩm Anh Xuân nhìn Tần Ca hiểu ý cười.
Ngồi lại vào bàn, Tần Ca hỏi tội Hứa An Ly:
"Cả tốihôm nay, em uống với người khác như hô phong hoán vũ, mà không nhớ uống với anhmột chén. Có phải trông anh rất giống lưu manh không?
"
Ha! Ghen tị! Chuyện nhỏ!
"Anh giống lưu manh thì đã tốt.
"
Tần Ca chẳng biết làm sao chỉ biết nhìn Hứa An Ly.
"Nhìn gì mà nhìn, anh chưa thấy cô gái nào giống nhưem à?
" Hứa An Ly nheo mắt nhìn Tần Ca, rượu đã làm á cô ửng đỏ.
"Em nói vậy là có ý gì?
" Tần Ca hỏi lửng lơ.
"Nghe không hiểu? Nghe không hiểu tiếng Trung Quốc.
"Hứa An Ly vừa nói vừa cười:
"Để em phiên dịch cho anh, nhìn anh như tênlưu manh, nhưng không khéo em lại thích anh.
"
"Nếu anh đúng là lưu manh thì sao?
" Tần Ca đưatay ra nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của Hứa An Ly. Lạnh buốt.
Hứa An Ly cầm chén rượu đưa lên trước mặt Tần Ca, dáng vẻgiống như giang hồ đại hiệp:
"Nợ anh một chén, uống trả hai chén, được chứ.
"
Nói xong, cô tự tay rót đầy. Tần Ca vội vàng đưa tay ra,cướp lại chén rượu mà cô đã uống được một nửa. Bọt bia bắn hết lên mặt cô.Không ngại ngùng cô, cô đưa tay lên lau sạch. Đầu hơi chếnh choáng, nhưng vẫnchưa say hẳn.
"Này, nói chuyện với anh vui thật đấy.
" Hứa AnLy đưa một tay ra cầm lấy một chiếc đũa, gõ lên cái đĩa:
"Không uống rượuvới anh, anh rốt cuộc là gì? Tiếc tiền à? Đồ hà tiện!
"
Tần Ca không nói gì, không rời mắt khỏi Hứa An Ly.
Cảm giác uống rượu thật là thích, đầu óc quay cuồng. Cuộcđời quay cuồng, tuổi trẻ quay cuồng, đàn ông quay cuồng, đàn bà quay cuồng, ngườinào trước mặt cũng quay cuồng. Quay cuồng! Cơ thể giống như đôi cánh đang chaođảo, bay phàn phật, muốn bay.
Không biết tiếng nhạc đã vang lên từ khi nào? Bao phủ tấtcả các góc, các khe, giống như dòng nước chảy, từ từ trào ra, biến mất, rồi lạitrào ra. Là Tình khúc 1990 của La Đại Hựu.
Mắt đen lung liếng và nụ cười của e
Dù cho có thay đổi cũng không quên được dung nhan của em
Thời gian đã trôi qua
Khi quay đầu nhìn lại vội vàng đã mấy năm
Trong tiếng nhạc buồn mà đau thương, Hứa An Ly từ từ quayđầu lại, hoàn toàn không biết cốc bia cầm trong tay đang bị đổ. Thứ chất lỏngmàu hổ phách trào ra, làm ướt bẩn hết cả tấm khăn trải bàn màu trắng, từng giọt,từng giọt rơi xuống đất.
Khi cô quay đầu lại, vội vàng đã mấy năm. Chính là anh vàcô, giống như lời trong bài hát, con đường nơi chân trời rộng mênh mông…
Duyên phận quá mờ nhạt hay quá sâu đậm? Không hiểu thếnào là quý trọng hay không có cách nào để quý trọng? Là số mệnh đã sắp đặt haybản thân tuổi trẻ là phải có những niềm vui và nỗi buồn, những ngọt ngào vàchua xót?
Hứa An Ly nhìn anh và chị ấy đứng cách đó không xa. Nhìnvào đôi mắt đen của anh, nhìn nụ cười của anh.
Thời gian đã trôi qua, là anh không mang theo người thiếunữ trong sáng thuần phác hay là tình yêu đã quên không mang cô ấy đi?
Là ai? Là ai? Đã quên mang cô đi?
Sương mù đã từ từ lan tỏa ra trước tầm mắt của Hứa An Ly,mang theo những giọt nước mắt đầm đìa. Cô thu ánh mắt của mình lại, không biếttừ lúc nào, bàn tay lạnh buốt của cô đã được một đôi bàn tay to lớn ấm áp nắmchặt.
"Gặp gỡ vạn lần chẳng bằng nhứ nhau nghìn phần.
"m thanh bên tai giống như một lời lí giải từ đâu bay lại, nhẹ nhàng lướt quanhưng không để lại vết tích.
Rất lâu, rất lâu, Hứa An Ly mới ngẩng đầu lên ngơ ngácnhìn Tần Ca, trong mắt vẫn đọng những giọt nước mắt trong suốt.
Ồn ào tới khuya bữa tiệc mới kết thúc.
Thẩm Anh Xuân và Đường Lý Dục nắm chặt tay nhau đi ra quầyrượu, Từ Di kéo tay Căn Bậc Hai đứng dậy, bắt anh ta phải đi cùng cô về trườngđể ngắm sao, đã lâu rồi không được lãng mạn như thế này. Căn Bậc hai không hềbiết đó là cái kế của mọi người. Đột nhiên bị đại mỹ nhân Từ Di bình thườngkhông hay nói cười làm cho cảm động, cậu ta liền bỏ mặc mọi người kéo tay cô chạythẳng về trường.
Chỉ còn lại Tần Ca và Hứa An Ly. Quả nhiên, Thẩm Anh Xuânđã nói phủ đầu:
"Lão Tần, An Ly là do cậu phụ trách đấy nhé, xảy ra chuyệngì tớ sẽ tìm cậu!
"
Đường Lý Dục cũng ngà ngà say, anh lấy tay vỗ vai Tần Ca,quay sang Hứa An Ly nói:
"Người anh em tốt nhất của anh...
"
Hứa An Ly rất muốn tiếp lời anh, nhưng đầu óc quay cuồngtrong bụng toàn là nước, đúng là uống quá nhiều.
Một đêm thật đẹp, trăng sáng sao thưa. Trên cây, nhữngchú ve sầu phát ra những tiếng kêu nho nhỏ. Gió biển mềm mại lướt qua khiến conngười ta khó mà cưỡng lại nổi nỗi thèm khát được hôn. Đêm cuối hè, tất cả nhữngđôi nam nữ đang đi trên phố đều có biểu hiện mờ ám, gần gũi. Đây là thời đại củanhứng người tinh tế sâu sắc đang kiếm tìm và tận hưởng tình yêu.
Thông thường, người đầu tiên mà bạn yêu đều không phải làngười mà bạn sẽ cưới, đặc biệt là các mối tình thời sinh viên. Vì thế, muốn yêuthì hãy cứ yêu.
Đã rất lâu, Đường Lý Dục và Thẩm Anh Xuân không đi bộ vềđêm như thế này. Giờ này năm sau, mọi người sẽ sống ở đâu? Sự nghiệp chìm nổilên xuống sẽ ra sao? Đang cố lau đi những vết thương từ tình yêu vừa mất, haylà say sưa trong hạnh phúc mới? Cùng dưới một ánh trăng, nhưng nhất định khôngphải trên con phố này, cũng nhất định không phải với người đang tay trong tay vớimình hiện tại.
Các sinh viên khóa trên cũng từng yêu mãnh liệt như vậy,cũng từng thề thốt biển cạn đá mòn. Lời thề ấy liệu có mấy ai thực hiện đếncùng? Bước vào năm thứ tư, lựa chọn công việc xác định cuộc sống. Trong lời thềtình yêu ấy, có bao nhiêu người được như câu chuyện chú chim Khổng tước bay vềhướng đông nam.
Ngà ngà say trong đêm, những ánh đèn phồn hoa ở phía trướccàng dễ làm cho người ta phải tức cảnh sinh tình. Ánh mắt đang nhìn những dảingân hà phía chân trời xa của Đường Lý Dục quay sang nhìn Thẩm Anh Xuân, vẻ mặthơi buồn.
Tình yêu tại thời điểm này đối với Đường Lý Dục mà nói,giống như cơn mưa đầu xuân, rả rích khiến anh u sầu! Nhìn Thẩm Anh Xuân, trongđầu anh nghĩ: Tình yêu có thể đánh bại tiền bạc, nếu không đánh bại được thì đókhông phải là tình yêu.
Không phải không nghi ngờ, nhưng khi đã có sự chung đụngvề thể xác, vì sao lại phải từ bỏ tình yêu? Nhìn thấy tiền bạc, thể xác lại mộtlần nữa bỏ trốn, là tại sao? Đường Lý Dục gặp Thẩm Anh Xuân, cuộc gặp ấy là cuộcgặp như thế nào?
Vì không biết, cho nên buồn bã. Không ai có thể trả lờicho Đường Lý Dục, Thượng Đế cũng không thể, tự bản thân anh thì lại càng khôngthể.
Những thứ mình cần, hóa ra lại là những thứ mình không thểkiểm soát và nắm giữ được. Vì một tương lai không chắc chắn, trái tim của anh mớiđợt nhiên trở nên mơ hồ đến vậy. Rốt cuộc là được hay mất?
Bộ dạng này của Đường Lý Dục đã chuyển tải đến não của ThẩmAnh Xuân, và biến thành một ý nghĩa khác: Anh ấy do dự! Anh ấy hối hận!
Thứ duy nhất mà Thẩm Anh Xuân có thể làm, là cố gắng cứuvớt. Giống như trước đây, cô đã từng cố gắng có được tình yêu của anh. Kết quảlà anh đã nói với cô, anh yêu cô.
Có thể không? Đã từng cứu vớt mấy lần rồi, lần này có đượckhông?
Cho dù lúc này, trong lòng Thẩm Anh Xuân thấy vô cùng khóchịu, cô vẫn cố làm cái gì đó để
"cô ta
" nhìn thấy anh là của cô, anhyêu cô, chứ không là rượu của
"cô ta
" và mùi hương hỗn hợp cơ thể dườngnhư có như không của cô. Mùi hương thanh nhã này, cô biết, anh không thể chịu đựngđược. Mỗi lần ở cùng nhau, trong ánh mắt của anh luôn hiện ra bí mật này.
Quả nhiên, như dự đoán của Thẩm Anh Xuân, Đường Lý Dục từtừ cúi đầu xuống tìm kiếm môi cô. Đôi môi của anh thật nóng bỏng, còn đôi môi củacô lại lạnh buốt và ẩm ướt.
Dưới bóng đèn đường, bóng của hai người lồng vào nhau.
Men rượu trong người đã bắt đầu phát tác.
Cảm giác muốn được nôn không ngừng xuất hiên, đứng cũngchẳng vững! Trong dạ dày giống như có cả trăm nghìn ngón tay đang cào, gãi, xé,cắn.... Lảo đảo đi về phía trước, mấy lần gần như sắp ngã. Tần Ca chạy lại muốndìu cô, nhưng đều bị đẩy ra.
Rào! Đồ ăn tuôn ra, Hứa An Ly không còn đủ sức liền ngồisụp xuống đất.
Tần Ca vỗ lưng Hứa An Ly, chủ ý muốn cô dễ chịu hơn mộtchút. Cô lại ghét nhất người khác động vào cô, quan tâm đến cô, giãy dụa đứng dậy.Nghiêng nghiêng ngả ngả, đứng thẳng người ngửa đầu lên nhìn ánh trăng đang chọccô cười, cô cũng há miệng cười toe toét với ánh trăng.
Cười đủ rồi lại đi về phía trước. Phía trước mặt cô khôngxa, cái bóng chồng lên nhau thành một vẫn đang quấn vào nhau mãnh liệt, Hứa AnLy chớp chớp mắt nhìn về phía trước.
Thế giới ồn ào náo động trở nên yên tĩnh như một đứa trẻđang say giấc. Thời gian ngừng trôi, hơi thở cũng ngừng lại. Những chú chim khóbảo cười nói ríu rít trên cành giờ cũng đã không còn gây ồn ã, nhìn đôi bạntình đang hạnh phúc, say sưa, hôn nhau tự nhiên như xung quanh chẳng có ai.
Khoảnh khắc này, trong đôi mắt của Hứa An Ly, thế giới lạibắt đầu rơi vào bóng tối vô biên.
Thẩm Anh Xuân nằm gọn trong vòng tay của Đường Lý Dục, độngtác dịu dàng, ánh mắt hiền dịu, tâm tình lưu luyến vô hạn, giống như cảnh quaychậm trong phim. Mọi thứ trước mắt của Hứa An Ly như đang kéo dài không giới hạn,cố định, lặp lại, phóng to... Cuối cùng, chỉ còn lại đôi môi anh và của cô ấyđang cọ xát vào nhau...
Màn đêm tĩnh lặng. Tâm hồn cũng tĩnh lặng, giống như sa mạcvà bầu trời trống trải và xa xôi không có bất kì hơi thở của sự sống nào. Nólàm người cảm thấy trống trải đến ngạt thở, nhưng lại muốn có thứ gì đó để lấpđầy sự trống trải vô biên ấy. Chỉ có như vậy, tâm hồn mới không bị trống rỗng.Ngã rẽ ở góc phố, không nhìn thấy chiếc loa nào, như bất ngờ vang lại một cakhúc cô đơn.
Cô gái nhỏ đi trong đêm tối
Tôi biết em rất muốn có người đi cùng
Là một chàng thanh niên đang đứng hát, lời bài hát thậtlà biết quan tâm tới người khác, giọng ca hơi khàn, giai điệu chầm chậm, tiết tấucũng rất chậm, thì thầm thổ lộ, giống như gảy nhẹ dây đàn. Tiếng hát ấy trongchớp mắt đã làm trái tim mong manh của Hứa An Ly xúc động. Cô muốn khóc.
Tiếng hát vẫn cất lên.
Cô gái nhỏ đi dưới ánh đèn đường phố
Khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn đẹp
Dường như có người đang theo đuổi
Rào! Không phải khóc, mà là nôn! Tuy nhiên, có một đạolí, khóc là thủy triều dâng trong mắt, còn nước được nhổ ra lúc này sẽ khiếncho dạ dày thoải mái hơn rất nhiều. Đồ ăn trong bụng Hứa An Ly ngay lập tứcphun xuống đất, nồng nặc mùi rượu. Cô dùng hết sức để nôn, nôn hết tất cả mọithứ đã qua.
Ngoài việc nôn và toàn thân chao đảo vô cùng hỗn loạn racô không hay biết gì nữa.
Xem tiếp: Chương 8