Gửi Người Tôi Yêu Chương 7 .2
Chương trước: Chương 7
Gửi Người Tôi Yêu - Chương 07 part 2
Cuối cùng, sau một tháng trời chật vật, Đường Lý Dục đãviết xong cuốn tiểu thuyết vào một buổi chiều hoàng hôn cuối tuần. Tắt máytính, súc miệng, những sợi râu trên cằm đã mọc ra lún phún như cỏ. Nửa giờ sau,anh trở thành một người đàn ông tao nhã lịch sự. Anh chàng luôn làm cho ngườita thích xuất hiện ngay trước mặt anh em. Thẩm Anh Xuân có việc nên Đường Lý Dụcđến quán bia Hoa Nhi trước, anh không biết cô có việc gì, hay cô không muốn đi?Đường Lý Dục nhìn Thẩm Anh Xuân ánh mắt đầy nghi ngờ và khó hiểu.
“Có chuyện gì mà lại quan trọng hơn cả anh?”
Thẩm Anh Xuân cười nói: “Đương nhiên là hò hẹn rồi.”
“Với ai?”
“Đây là bí mật anh không cần phải biết.”
Ánh mắt của Đường Lý Dục đang âm thầm xé nát nụ cười dịudàng của cô. Anh nhìn cô rời đi, một nỗi đau nhói lướt qua tim. Đó có phải là lờithú nhận muộn màng của cô với anh trước khi tốt nghiệp? Còn lại chỉ là nhữngsuy đoán mông lung…
“Đại ca, để chúc mừng anh sớm trở thành Thái tử nướcThái[1] trong mắt tụi em, anh hãy mời chúng em một bữa quốc yến đi. Bốn món vàmột canh là được.” Anh chàng Căn Bậc Hai chớp chớp mắt, mũi hếch lên, nhìn đángthương cứ như thể đã từ lâu không được ăn thịt cá.
[1] Tên một nước vào triều đại nhà Chu.
Tần Ca ngồi bên cạnh phụ họa: “Xem như mấy ngày qua anhem phải làm một người vợ nghiệp dư cho cậu, tôi muốn thưởng thức món bào ngư, mộtmón tổ yến hấp, một món canh hải sâm.”
“Mấy người nghĩ tớ là vị vua Lý Dục đầy quyền lực sau đờinhà Đường thật đấy? Anh em, mọi người muốn ăn những món này, chi bằng hãy bántôi cho bà chủ đi! Lại còn phải hỏi xem người ta có lấy hay không đã!
“… Bà chủ đã có ý với anh từ lâu rồi, nhưng anh lại vôtình. Ôi, nếu lúc nào đấy chị dâu trở về Mỹ, về với John của chị ấy…”
Đường Lý Dục liếc Căn Bậc Hai một cái: “Chỉ được cái hayăn nói linh tinh.”
Một hàng người nhấp nhô rời khỏi ký túc xá. Do phải đi phỏngvấn, A Phong đã đi Thượng Hải, mọi người đều hưng phấn và hồi hộp.
Ngoài việc ăn mừng cho cuốn tiểu thuyết đầu tay, một việckhác cũng không kém phần quan trọng đối với Đường Lý Dục là cuộc hội ngộ với mộtngười. Mặc dù hơi muộn, nhưng đó cũng là một công đôi việc, một kế hoạch chẳngtệ chút nào.Việc đó đã khiến Đường Lý Dục không khỏi ngạc nhiên, có nằm mơ cũngchưa bao giờ nghĩ đến. Ba năm rồi, cô ấy hẳn đã xinh đẹp hơn trước đây rất nhiều.
Con gái có tới mười tám kiểu biến hóa. Không biết cô ấyđã biến thành người như thế nào rồi. Khi nghe thấy tiếng của cô trong điện thoại,Đường Lý Dục vẫn tưởng rằng cô đang ở BW… Anh cảm thấy tiếc nuối cho thành tíchcủa cô. Có thể do phần nguyện vọng của cô điền không được tốt, việc này âu cũnglà chuyện thường tình. Nhiều người có thành tích cao, nhưng lại không được vàohọc ở trường mà mình mong muốn, nguyên nhân đa phần là do họ điền không được tốttrong phần nguyện vọng.
Mọi người cùng nhau xuống lầu, Đường Lý Dục lại tuyên bốvới mọi người một thông tin, buổi tiệc ngày hôm nay là để chúc mừng mình trởthành một nhà văn, đồng thời cũng là để tẩy trần cho tiểu muội của anh.
“Mời tiểu muội mà cũng phải xin ý kiến chúng tôi sao? Cứgọi người ta đến, nhân thể chúng ta lại có thêm một người anh em. Hôm nào để tiểumuội của anh mời chúng tôi một bữa, đi thôi!” Tần Ca giáng cho Đường Lý Dục mộtquả đấm.
Mọi người khoác vai Đường Lý Dục đi đến quán bia Hoa Nhi,chẳng ai nhớ lần trước đi nhà hàng ăn cơm là khi nào.
Đi trên con đường thông ra đường phố, tâm hồn như đangbay lên tận chín tầng mây… Khuôn mặt mỉm cười của Hứa An Ly giống như đóa hoa dạhợp nữ tính, gợi cảm, chớm nở trong niềm hạnh phúc.
Một quán bia quy mô không lớn nhưng thiết kế lại rất tinhtế.
Hoàng hôn chưa lặn hẳn xuống núi, bóng tối vẫn chưa hoàntoàn bao trùm. Phía trước cửa có tới năm, sáu cái bóng đèn nhấp nháy đầy màu sắc.Toàn bộ mặt ngoài của quán bia được trang trí bằng những cây bạch dương caochót vót. Quán bia Hoa Nhi đã trở nên nổi tiếng với vẻ tinh khiết, cổ kính,nguyên thủy, và tươi mới của nó.
Trời bắt đầu tối. Thành phố sau một ngày náo nhiệt đã yêntĩnh trở lại. Đại dương của những ánh đèn, thế giới của những màu sắc, cảm giácthật huyền ảo.
Bà chủ là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, hai năm trước đãtốt nghiệp ở đại học B. Vốn dĩ làm việc ột công ty lớn của Mỹ, nhưng sau nửanăm, chị ta đã tự mình lập nghiệp. Lúc đầu, chị ta đã mở một chuỗi ba cửa hàng,tài sản cũng phải hơn ba triệu nhân dân tệ. Chị ấy còn được đại học B mời đếndiễn giảng với nội dung là làm thế nào thành công trong kinh doanh.
Đường Lý Dục và bà chủ khá thân với nhau nên thường đượcgiảm giá đồ uống. Bà chủ đích thân phục vụ, chọn phòng tốt nhất cho họ. ĐườngLý Dục bảo anh em vào trước, còn mình đứng ở ngoài quán bia đợi người.
Ký túc nữ, Thẩm Anh Xuân vội vàng rửa mặt, trang điểm nhẹ.Cởi bỏ chiếc quần dài, đổi thành một bộ váy màu trắng thuần khiết, cổ trễ vàkhông có ống tay, bên trên khảm rất nhiều đá màu xanh giống như kim cương. Đâylà bộ váy mẹ cô đã đặc cách đưa cô đến trung tâm thương mại nổi tiếng thứ năm ởNew York để chọn nhân dịp cô tham gia vào một hoạt động mở rộng kinh doanh củacha mình. Nó có giá những một nghìn hai trăm USD, đổi ra nhân dân tệ cũng khoảngmười nghìn tệ.
Mười nghìn tệ, nếu dùng để mua khoai tây thì có thể muađược mấy xe tải, nếu dùng để mua gạo chắc có thể mua được mấy tấn, nếu như mộttrăm tệ một bộ quần áo, thì có thể mua được cả trăm bộ, nhiều người cả đời cũngkhông mặc hết. Đổi lại, đối với Thẩm Anh Xuân, nó chỉ đơn giản là một chiếc váymà thôi. Sau lần tham gia hoạt động kinh doanh ở Mỹ, cô chưa hề mặc lại nó. Mộtchiếc váy đẹp cũng phải biết chọn hoàn cảnh để mặc, cũng giống như một chiếc xeđua lúc nào cũng phải đi kèm với người đẹp.
Cô không có hứng thú để mặc nó! Vì không có đối thủ!
Mẹ đã nói, chiếc váy này có thể làm nổi bật khí chất sangtrọng và hương vị của phụ nữ. Tối hôm nay, Thẩm Anh Xuân cũng không biết vì saocô lại chọn chiếc váy này. Cô đứng trước gương, chiêm ngưỡng cơ thể eo ót củamình, bộ ngực đã phát triển đầy đủ, những đường cong vừa vặn.
Từ Di ở bên cạnh phát hiện ra bí mật hỏi: “Hẹn với ai màlong trọng thế?”
Thẩm Anh Xuân không hỏi mà cũng chẳng đáp: “Đẹp không?”
“Giống như Chương Tử Di trong liên hoan phim Cannes.”Không phải là khen, mà là sự thật.
Thẩm Anh Xuân nở một nụ cười chiến thắng đầy vẻ xảo quyệt.
“Chúc mừng cậu, cậu đoán đúng rồi đấy! Đây là phần thưởng.”Nói xong, cô tung cho Từ Di một cái gói rất đẹp.
Từ Di nhìn chăm chú, là sôcôla nguyên chất của Mỹ, thứ màcô thích nhất. Thẩm Anh Xuân kéo cánh tay của Từ Di rồi lôi cô đi ra ngoài. TừDi không hiểu sự tình.
“Chúng ta cùng đến cuộc hẹn.”
Đường Lý Dục đứng ở cửa quán bia Hoa Nhi. Trong dòng ngườiqua lại, anh đang cố gắng tìm kiếm người mặc quần jean, áo cộc tay, tóc ngắn,đây là hình dáng mà anh khá ấn tượng về cô. Hay có thể nói, hình ảnh này của côđã được lưu trong trí nhớ của anh. Trước mặt một người lạ cô chỉ im lặng, nhưngtrước mặt anh, cô lại hoàn toàn giống như một thằng con trai không biết an phận.Tâm trạng u uất phải kìm nén mấy ngày qua như đã biến mất.
Thời khắc của tuổi trẻ, những cuộc hội ngộ bất ngờ luôn tạocho người ta một cảm giác khác lạ. Đường Lý Dục phảng phất cảm thấy buổi tốinay Thẩm Anh Xuân đã đi hẹn hò với người khác, nhưng sao anh không thấy cảmgiác bị mất mát. Phảng phất như có cái bóng vô hình đang bao trùm lấy Đường LýDục. Anh quay người, vội vàng nhìn về phía sau.
Một người xuất hiện trước mắt anh. Một người vô cùng rựcrỡ ngay trước mắt anh. Một cô gái xinh đẹp đang xuất hiện ngay trước mắt anh.
Nhưng! Không phải… cô ấy.
Đường Lý Dục có thói quen nheo mắt cười với cô. Một giâylơ đãng, anh không hề để ý thấy cô gái đang khoác tay đi cùng với cô. Anh quayđầu lại, tiếp tục nhìn về phía đường đối diện, nhìn vào dòng người đang qua lại.
Thẩm Anh Xuân nhìn Đường Lý Dục có vẻ không hài lòng.
“Chẳng phải Tần Ca và mọi người đang đợi chúng ta trongphòng sao?”
“Em cứ vào trước, anh đợi một người.”
“Ồ, hóa ra không phải là anh đang đợi bọn em.” Từ Di giảvờ kinh ngạc nói: “Lý Dục, anh đang đợi người yêu cũ phải không?”
Đường Lý Dục không quen với những kiểu đùa như vậy, huốnghồ là lại có Thẩm Anh Xuân ở đấy, anh tỏ ra hơi mất tự nhiên. Thẩm Anh Xuânquay lại ra hiệu Từ Di vào trong trước. Cô ở ngoài này với Lý Dục một lúc.
Sau khi Từ Di đã vào trong, Đường Lý Dục vẫn nhìn vàodòng người, hỏi Thẩm Anh Xuân một cách dửng dưng: “Người em hẹn đã lỗi hẹn rồià?”
Rốt cuộc ngữ khí này là do anh đang bị tổn thương hay làđang ghen, Thẩm Anh Xuân khó mà phân biệt được. Cô cũng không kém phần bỏ thêmdầu vào lửa: “Không muốn em đến? Hay là cảm thấy em ở đây sẽ làm ảnh hưởng đếncảm xúc của anh?”
Đường Lý Dục cảm thấy Thẩm Anh Xuân càng ngày càng khó hiểu,thật vô lý! Nếu không phải ngày hôm nay mời mọi người đến đây, thì Đường Lý Dụcđã phẩy tay bỏ đi rồi, anh chỉ biết nhẫn nhịn nói: “Nếu như người mà em hẹn hòđã lỡ hẹn, anh cũng không để ý đến việc làm người thứ ba thay thế!”
Đương nhiên trong lòng Thẩm Anh Xuân hiểu câu nói đó.Nhưng cô biết, cãi nhau lúc này, sự giận dữ sẽ chỉ làm cả hai thêm mất kiểmsoát, bất lợi chỉ thuộc về mình. Cô cố gắng kiềm chế tính khí của mình, càngvào những lúc như thế này, cô càng không được phép làm rối loạn đường đi nước bước.Cô vờ như không nghe rõ những lời như thuốc súng mà Đường Lý Dục vừa nói ra, chủđộng kéo tay anh nói: “Người em hẹn là anh, thực ra muốn về trang điểm mộtchút, muốn cho anh một sự ngạc nhiên. Vậy mà… Anh đúng là cái đồ đáng ghét! Chẳngkhen lấy một câu, lại còn tức giận với em.” Cô vừa nói vừa gục đầu lên vai anh.
Đường Lý Dục hơi né tránh. Nhưng cô vẫn giữ chặt lấy vaianh, cứ khoác lấy tay anh.
Vốn dĩ định giận cô, mười ngày đến nửa tháng không thèmquan tâm nữa. Nhưng mỗi lần như vậy, Thẩm Anh Xuân lại giống như một con mèo mềmmại thu người nằm gọn trong vòng tay của anh. Mọi quyết tâm của anh đều bị sụpđổ, anh nhẹ nhàng cốc vào mũi cô một cái, quở trách: “Không muốn cho anh biếtbí mật của em à?”
“Thật là vô lý, chẳng phải anh muốn chia tay với em sao?”
“Đó không phải là những lời giận dỗi sao?”
“Nói như anh thì khi kết hôn, cứ cãi nhau là có thể nóily hôn, cầm chắc con dao thái thịt, là có thể to mồm, anh chết đi!”
Mỗi lần như vậy, Đường Lý Dục đều không đối đáp nổi ThẩmAnh Xuân. Mặc dù anh có lý, nhưng vẫn bị đánh bại, cuối cùng anh chỉ biết nhậnlỗi với Thẩm Anh Xuân, mà cách nhận lỗi của anh cũng rất đặc biệt: dùng lời nóithì thầm để dỗ dành, dùng đôi môi mềm mại để hôn cô, đây chính là lý do khiếnThẩm Anh Xuân đặc biệt quyến luyến anh. Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu hiền vàsâu sắc.
Cô cũng nhìn anh, đôi mắt mở to nhìn rõ cả hai màu đen trắng.Từ trong đôi mắt mờ ảo như sương mù ấy của cô, một niềm khát khao hạnh phúcđang tuôn trào…
Anh xoay người cô lại, ôm lấy eo của cô, cái ôm đầy yêuthương. Mặc cho cô giãy giụa. Mặc cho cô vặn vẹo. Mặc cho cô mềm mại. Mặc chocô trong vòng tay của anh, rơi vào hạnh phúc một cách bất lực…
Hứa An Ly đứng ở một nơi không xa. Mấy chục giây đã trôiqua. Cô bình tĩnh đứng nhìn mọi thứ đang diễn ra tự nhiên như không có ai ngaytrước mắt, nhìn chàng trai và cô gái đang quấn chặt cánh tay và cơ thể vàonhau, nhìn nhau bằng ánh mắt đắm đuối và tươi cười vui vẻ, nhìn họ đang tự nhiênđể thể hiện tình yêu của mình.
Lúc này, mặt trời đã lặng lẽ rơi xuống nơi chân trời, thếgiới trở về với bóng tối. Trong ký ức, một cậu bé vừa mới nhìn thấy con gái làđỏ hết mặt mũi, giờ đã là một chàng trai tuấn tú, đẹp trai. Cô sắp không nhậnra anh nữa. Anh đã cao hơn rất nhiều, không biết từ khi nào đã học được cách lấylòng con gái, không biết từ khi nào đã hết nhút nhát xấu hổ khi ở bên cạnh mộtcô gái đẹp… Cậu bé đã đánh cắp bữa trưa của cô rồi có chết cũng không chịu thừanhận, trong khoảnh khắc đó bỗng trở nên xa lạ như người ngoài hành tinh.
Ánh sáng mặt trời đã hoàn toàn biến mất, ký ức đã ầm ầm sậpđổ trở thành một đống hoang tàn, chôn vùi những năm tháng hạnh phúc. Nụ cườitrên khóe miệng giờ đã vỡ tan tành.
Dường như là bản năng mách bảo, cảm giác như ai đó đangnhìn ở đằng sau, Đường Lý Dục ngẩng đầu lên, toàn thân anh như bị đóng băng,suýt chút nữa thì Thẩm Anh Xuân ngã nhào xuống, cô kinh hoàng lúng túng quay đầulại.
Cuộc sống thực sự là một vở kịch đáng xem.
Từ trước tới nay Đường Lý Dục không phải là một người biếtdiễn kịch, còn nhân vật chính trong vở kịch này – Thẩm Anh Xuân - có vẻ như cótài năng bẩm sinh về diễn xuất. Chỉ có điều, đây là vở đầu tiên mà cô tham gia,nên cũng không biết phải diễn thế nào cho hay để nhận được những lời reo hòkhen ngợi!
Đôi mắt hơi nhắm lại của Hứa An Ly từ từ mở ra, nhớ lạikhuôn mặt trắng trẻo, nụ cười dịu dàng, giọng nói đầy sự thu hút. Anh giờ đã làmột chàng trai hai mươi hai tuổi.
Ánh sáng trên đường yếu ớt, nhưng sao Hứa An Ly vẫn cảmthấy như có cái gai nhọn nào đang đâm thẳng vào mắt cô. Hơi đau, hơi có chút buồn,hơi có cảm giác chẳng biết phải làm sao, chỉ biết thể hiện bằng một nụ cười.
“Hứa An Ly, sao bây giờ mới đến, làm anh sốt ruột chết điđược!” Đường Lý Dục đi về phía cô, khuôn mặt ngượng ngùng dần được thay thế bằngmột nụ cười. Anh đưa tay ra tùy tiện đè mái tóc của cô xuống, vẫn cái động tácgiống như trước đây, chẳng thay đổi chút nào.
Trong cái động tác biểu hiện tình cảm êm dịu ấy, Hứa AnLy như trở về những năm tháng của tuổi xuân đã bị chôn vùi trong đống hoang tànđổ nát. Người con trai ấy đã chết đi và giờ đang dần tỉnh lại, chết đi, tỉnh lại,nhưng không hề có một chút biểu hiện của sự vui mừng. Tỉnh lại, chết đi, chẳngmột chút đau buồn…
Thẩm Anh Xuân đứng đó gần như không động đậy, nhìn chằmchằm vào Hứa An Ly. Một lúc sau, Hứa An Ly mới phát hiện ra, người con gái xinhđẹp đứng bên cạnh Đường Lý Dục chính là Thẩm Anh Xuân.
Ánh mắt của cô và cô ấy… quan sát… lẫn nhau… nhìn kỹ… lẫnnhau… soi mói… lẫn nhau
Đường Lý Dục đứng bên cạnh không hiểu vì sao thần sắc củahai người bọn họ lại trở nên như vậy. Hiện tượng này giống như kiểu bà vợ nổicơn ghen khi nhìn thấy ông chồng đứng cạnh một cô gái đẹp. Đường Lý Dục vừa địnhdẫn Hứa An Ly tới giới thiệu với Thẩm Anh Xuân, nhưng không ngờ, Thẩm Anh Xuânđã nở nụ cười tỏ vẻ sự thích thú, chủ động chào đón sự xuất hiện của Hứa An Ly.
“Thẩm… Chị Thẩm.” Giọng nói của Hứa An Ly hơi thắt lại.
“Hai người biết nhau?” Đường Lý Dục hỏi trong sự kinh ngạc.
“Đây gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Lý Dục,câu nói này chắc anh đã nghe qua qua rồi.” Lúc này Thẩm Anh Xuân vẫn hớn hở nhưhoa đào trong gió xuân đối mặt với hai người, vừa nói vừa cười cứ như tronglòng đang rất vui.
Ba người cùng nhau đi vào phòng ăn.
“Thành tích của em sao lại thành ra thế này? Không phảiem đã nói, không thi đỗ BW em sẽ thi lại, sao lại mất lòng tin thế?” Giọng nóicủa Đường Lý Dục hơi có chút quở trách và không lý giải được.
“… Em…” Ngoài câu này ra, mãi một lúc lâu Hứa An Ly cũngkhông nói thêm được gì.
“Lý Dục, anh lễ độ hơn một chút có được không? Người tathi vào trường không như mong đợi là điều rất buồn rồi, anh đừng làm ọi thứtồi tệ hơn nữa!” Lúc này, Thẩm Anh Xuân lại tỏ vẻ quan tâm hơn bao giờ hết.
“Anh Xuân, đương nhiên là em không biết, lý tưởng của tiểumuội anh là làm một nhà ngoại giao lịch lãm. Đọc thật nhiều sách và đi thật nhiềunơi, giờ lại đến đây. Đại học B nổi tiếng, nhưng vẫn kém xa đại học BW đến vạnlần. Sau này, tìm việc cũng khó.”
Hứa An Ly há hốc mồm, giống như một người bị câm, muốnnói, nhưng lại không nói được. Trong lòng lại giống như thủy triều dâng. Trongnháy mắt, khí nước ẩm ướt đã trở nên dày dặc, làm cho cô không thở nổi.
Những thứ quen thuộc, thân thiết dường như không có chútkẽ hở, giờ bỗng trở nên lạ lùng khó tả. Chỉ có một mình Đường Lý Dục nói chuyện,cô nghe. Lặng lẽ lắng nghe. Người đã từng xa cô những hàng nghìn cây số, đã từngchỉ biết thể hiện nỗi nhớ nhung xa cách qua những cánh thư, giờ đang ở rất gầncô. Nhưng khi mọi khoảng cách đã trở thành con số không, khi anh ta vẫn sống vàđứng sờ sờ trước mắt hứa An Ly, cô lại cảm thấy, kỳ thực, họ là hai ngôi sao ởcách xa nhau rất xa, rất xa.
Họ đơn giản chỉ là hai người ở hai hành tinh khác.
Đi qua hành lang, phòng ăn đã ở ngay trước . Đường Lý Dụcđứng cách Hứa An Ly chỉ một bước chân, một bước chân, mà như xa vạn dặm. Anhnghiêng người mời cô vào trước, Thẩm Anh Xuân kéo tay Hứa An Ly. Họ đi vàophòng, mọi người đã ngồi ở đó từ trước.
Ánh mắt của Tần Ca như bị nướng lên. Nhưng chỉ trong nháymát, từ trong lòng, anh đã dùng một câu thơ cổ tự chế nhạo chính mình:
"Đatình cười lão mải mê. Tóc đã sớm bạc về đâu thân già.
" [1] Câu thơ này doai viết, anh cố gắng nghĩ nhưng mãi chẳng nghĩ ra.
[1] Câu thơ trong bài
"Xích Bích hoài cổ
" củaTô Đông Pha.
Mọi người bắt đầu thì thầm to nhỏ…
"Chẳng trách đại ca giữ kín như bưng. Lấy vợ phải lấyngười xinh như thế này.
" Căn bậc Hai vẫn luôn là vậy, nhìn thấy con gái làbắt đầu trêu.
Tần Ca liếc Căn Bậc Hai, hắn thè lưỡi một cái tỏ vẻ biếtđiều.
Hứa An Ly nhìn rối ren cả mắt. Chưa nói được câu nào, côđã bị Từ Di nhiệt tình kéo lại, ngồi xuống gần cô ta. Nhìn qua một lượt, Hứa AnLy nhận ra rằng, ngoài chàng trai thấp người ngồi cạnh Tần Ca là cô không quenra, mấy người còn lại đều là những người mà Hứa An Ly đã quen ở đại học B.
Hứa An Ly dường như không nói chuyện, mà cô cũng chẳng biếtphải nói gì trước mặt mọi người, cô thậm chí còn thấy hối hận vì nhận lời đến.Cúi đầu, ngồi không yên, cô cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình.
"An Ly, không ngờ chúng ta lại gặp nhau.
"
Hứa An Ly ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Ca đang ngồi đốidiện. Cô cũng lễ phép cười với anh một cái, xem như có trả lời.
"Lão Tần, đừng có nói súc tích như vậy có đượckhông, ai nghe mà chẳng hiểu chứ. Chi bằng hãy nói thẳng ra đi, những người códuyên thường gặp nhau rất tình cờ, nếu cậu thấy ngại để tớ nói thay cậu.
"Từ Di sán lại chêm vào mấy câu. Bình thường, cô ta là một thục nữ rất ít khinói chuyện linh tinh. Nhưng đến năm thứ tư, khi chuẩn bị tốt nghiệp, thục nữ đãbiến thành phụ nữ.
Cùng học với nhau suốt bốn năm, Tần Ca rất hiểu Từ Di. Côấy không phải kiểu người tùy tiện nói đùa như vậy, nhưng anh cũng không nói toạcra, mặc cho cô ấy làm gì thì làm.
Hứa An Ly nghe thấy những lời này, cảm thấy rất chói tai.Những lời nói đó không những khó hiểu mà còn nằm ngoại sự tưởng tượng của cô.Cô cứng rắn đáp lại:
"Cảm ơn ý tốt của chị, từ học trưởng, tình yêu của emsớm đã được ông trời sắp đặt cho rồi. Chỉ có chị, năm thứ tư rồi vẫn cô đơn mộtmình, do người đàn ông tốt không xứng với chị hay là chị không xứng với ngườita?
"
Vẻmặt của Từ Di mỗi lúc một bệch ra.
Mọi người đều nhìn nhau kinh hãi, không ai nghĩ Hứa An Lylại nói ra những lời khiến mọi người phải khó xử như vậy. Cũng hay, đây là lúcCăn Bậc Hai có cơ hội phát huy
công lực chập chờn
của mình. Dù sao nó cũnggiúp mọi người phải cười trong hoàn cảnh khó xử như thế này:
"Hóa ra mấyngười biết nhau, ai đến trước thì người ấy được, có mỗi tôi là bị ra rìa. Này,tiểu muội, có phải vì tôi quá thấp nên cô cảm thấy không cần làm quen với tôiphải không?
"
Thẩm Anh Xuân cũng bên xướng bên họa:
"Nhóc conkhông được quấy rối đại nhân, đợi đến khi em lớn, chị sẽ giới thiệu những mỹnhân đẹp nhất trên thế giới này cho em cưới làm vợ.
"
"Nhưng bây giờ nằm mơ em cũng muốn có bạn gái.
"
Sau một hồi cười nói, họ trở lại vấn đế chính. Đường Lý Dụckéo tay hứa An Ly đang khép nép bên cạnh, giới thiệu với anh em ký túc.
"Tiểu muội, Hứa An Ly, năm thứ nhất khoa ngoại ngữ,sau này mong được mọi người quan tâm nhiều hơn.
"
"Xin được các vị học trưởng chỉ giáo.
" Hứa AnLy mỉm cười liếc mọi người.
Một cậu bạn có dáng người không cao, hơi beo béo đứng dậycúi chào:
"Tôi được mọi người trong phòng gọi là lão Tam, người ngoài thườnggọi tôi là A Tam, như thế dễ bị nghi là kẻ chơi bời lêu lổng. Vì tôi thấp, nênmọi người đặt một cái tên khác là Căn Bậc Hai. Mặc dù có khuyết điểm về chiềucao, nhưng gọi tôi như thế tôi lại thấy thản nhiên hơn. Bây giờ, tiểu muội, tôixin trân trọng giới thiệu về bản thân mình, sau này có việc gì cứ nói với tôi.Đại ca tôi cho dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng, trèo đèo lội suối cũng sẽ không hềdo dự .
" Hai tay chắp lại, điệu bộ thành kính.
Mọi người cười đến chóng cả mặt.
Khuôn mặt khôi ngô của Đường Lý Dục tràn trề nụ cười ấmáp. Anh nâng ly lên, muốn nói lý do chúc rượu của mình ngày hôm nay, thực sựkhông hổ thẹn là nhà văn, lời nói quả có khác người:
"Các anh em, hôm naylà ngày song hỷ lâm môn của tôi…
"
Lời nói vừa thốt ra liền bị Căn Bậc Hai và Tần Ca kích động,đội song hỷ thành đại hỷ. Song họ vẫn cảm thấy chưa thoải đáng, cuối cùng đổiluôn thành đại hôn.
"Các anh em, hôm nay là ngày đại hôn của tôi.
"
Anh em không phải được cười một trận chóng mặt, mà là cườiđến phát điên. Cái gì đi với cái gì chứ, song hỷ lâm môn và đại hôn là hai việchoàn toàn khác nhau. Nói xong, Đường Lý Dục mới cảm thấy bị mắc lừa Căn BậcHai, anh cười theo đến rung hết cả người, mãi về sau mới tiếp tục:
"Chén đầutiên, vì tiểu muội của tôi…
"
Không đợi anh nói hết, Căn Bậc Hai gián đoạn:
"Nhầm,anh đừng có mà nhìn thấy mỹ nhân là nhận luôn làm tiểu muội nhé. Em phản đối,cô ấy là tiểu muội của tất cả chúng ta. Để tẩy trần cho cô ấy thi vào đại họcB, cạn chén! Chúc cô ấy may mắn! Em đã nói thay anh rồi có muốn bổ sung điều gìđể rõ hơn không?
"
Cười đến nỗi sặc hết cả rượu, nhưng cô uống rất dứtkhoát. Sau đó, mặt cô nóng bừng lên như bị lửa thiêu.
"Chén thứ hai, là để chúc mừng cuốn tiểu thuyết đã
"xuất xưởng
" một cách thuận lợi.
" Căn Bậc Hai lại cướp lời ĐườngLý Dục:
"Xuất xưởng? Có mà nằm mơ giữa ban ngày, anh nghĩ rằng anh xuất raBNZ hay BMW7 chứ? An Ly, nào chúng ta cùng chúc mừng Đường Lý Dục trở thành Đườnghậu chủ hiện đại, ngay bây giờ chúng ta chúc anh ấy luôn hạnh phúc như bây giờ.
"Nói xong, anh đưa mắt nhìn Thẩm Anh Xuân, Căn Bậc Hai tiếp tục hùng hồn nói:
"Thẩm Anh Xuân, chị chính là hạnh phúc của anh ấy, hiểu ý của emkhông?
"
Xem tiếp: Chương 7 .3