Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Gửi Người Tôi Yêu Chương 5 .5

Chương trước: Chương 5



Gửi Người Tôi Yêu - Chương 05 part 2

Lúc này Tần Ca mới biết, cô gái ngồi đối diện vớimình tên là Hứa An Ly. Tuy nhiên, từ trước đến nay anh chưa từng gặp. Nhìnkhuôn mặt như một thiên sứ đó cũng đủ biết cô ấy là sinh viên năm thứ nhất. Đưaánh mắt nhìn sang phía Từ Di, ý của Tần Ca rõ ràng là muốn hỏi Hứa An Ly là ngườicùng quê hay là người thân cô ta? Đều không phải! Là… là bạn. Không! Không! Coicô ấy là bạn thì có gì khác với việc dê và sói coi nhau như bạn? Dê và sói cóbao giờ thực sự coi nhau là bạn không?

“Cô bạn nhỏ năm thứ nhất, Hứa An Ly.” Cách xưng hô củaTừ Di thay đổi một cách nhanh chóng.

“Đại thánh của tình yêu! Mới gặp mặt lần đầu mà anhđã không muốn rời cô ấy rồi à? Cứ cẩn thận, em không tha thứ cho anh đâu.” Im lặngmột lúc, cô lại nói tiếp: “Dù sao, cũng dễ hiểu thôi, anh hùng còn khó qua ải mỹnhân, huống hồ là tiểu mỹ nhân đây lại như hoa như ngọc.”

“Định làm bà mối hả?” Tần Ca phản kích lại.

Hứa An Ly xấu hổ đỏ hết cả mặt, nhưng cũng chỉ dámnhìn hai đại tỷ trêu chọc anh chàng ngồi ngay trước mặt.

Không dám chêm vào đến nửa câu, mà cũng chẳng biếtnên nói gì. Từ trong câu chuyện của họ, Hứa An Ly cảm thấy, họ là những người bạntốt của nhau, không dè dặt, trói buộc. Tình bạn thân thiết giữa ba người khiếnHứa An Ly cũng cảm thấy hơi có chút ghen tị và ái mộ.

May mắn thay, cô đã trở thành bạn của chị Thẩm, giờtự nhiên lại quen biết thêm với Từ Di, như vậy đàn anh họ Tần ngồi ngay trước mặtđây đương nhiên cũng sẽ trở thành bạn tốt của cô.

Trường đại học thật sự là một thế giới khác biệthoàn toàn so với trường trung học. Ít nhất, Hứa An Ly cũng cảm nhận được sức sốngcủa tuổi trẻ và sự tươi mới của thế giới. Hóa ra, giữa con người với con người,đều có thể trở nên thân thiết với nhau như thế này, cùng nhau chia sẻ vui buồn,cùng nhau trải qua tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, cố gắng và cùng chung lý tưởng.

Thế giới này ngày càng rộng lớn hơn. Nghĩ vậy, contim buồn bã của Hứa An Ly cũng vui vẻ lên nhiều.

Hứa An Ly bằng lòng gia nhập vào thế giới của họ, côbằng lòng trở thành bạn tốt của họ.

“Anh Tần… Rất vui vì được quen biết anh. Sau này,mong anh giúp đỡ nhiều.” Hứa An Ly nói một cách khiêm tốn.

“Này, lão Tần, trước mặt mỹ nhân anh đừng có giả bộphong độ để gây sự chú ý với cô ấy nữa.” Từ Di vừa nhìn Tần Ca vừa nói.

Thẩm Anh Xuân có vẻ đang suy tư.

Ánh mắt Tần Ca lướt nhìn nghi hoặc, anh im lặng nhìnvào mắt Thẩm Anh Xuân. Từ Di kéo cánh tay của anh, châm chọc anh chưa từng nhìnthấy gái đẹp. Bốn người họ ngồi ăn uống với nhau, nói cười vui vẻ. Từ Di vốn dĩkhông phải kiểu người hay nói, nhưng hôm nay cô ả “vừa khai vị lại vừa khaitâm”. Hứa An Ly cảm thấy, vào đại học người nào cũng trở nên lưu manh như vậy.Hồi còn trung học, những kiểu đùa như thế này chỉ có bạn thân với nhau mới cóthể nói ra. Từ buổi tối hôm qua cho tới hôm nay, tại ngôi trường này, cô đã đượcmở rộng tầm mắt, nhìn thấy bao nhiêu đôi nam nữ công khai dựa lưng kề vai vớinhau, tự nhiên như không có ai, lại còn có đôi đứng hôn nhau dưới một gốc cây nữachứ. Đúng là làm bại hoại thuần phong mỹ tục.

Tần Ca dường như nhận ra được những cảm nhận lạ kỳtrong đôi mắt của Hứa An Ly, anh nói đùa rằng cô mới từ “xã hội cũ tàn ác” tớinên thấy cái gì cũng mới lạ.

Thẩm Anh Xuân liếc rất nhanh Từ Di một cái, sau đó đứngdậy quay người rút lui. Từ Di cũng vậy, trước khi cáo lui, mặt đầy vẻ tươi tỉnhđắc ý, không quên nói với một câu hàm ý sâu xa: “Hai người cứ nói chuyện tựnhiên để hiểu nhau hơn nha.”

Thẩm Anh Xuân và Từ Di ra khỏi nhà ăn. Từ Di dườngnhư phát hiện ra bí mật gì đó vội nói: “Này, chị xem hai người họ, không khéo lạithành đôi thật đấy, đây gọi là ông trời có mắt.”

Thẩm Anh Xuân thở dài một tiếng, trong lòng rối nhưtơ vò. Liệu Hứa An Ly có rút lui không làm phức tạp mối quan hệ giữa ba người họnữa không? Hay trong lòng cô ấy vẫn chỉ có Đường Lý Dục…

Tối nào cũng vậy, Thẩm Anh Xuân đều cùng Đường Lý Dụcđi ăn ở nhà ăn của trường. Đây là thời gian mà Đường Lý Dục thấy thoải mái nhấttrong ngày. Để đảm bảo dinh dưỡng, giúp anh có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ,ngày nào Thẩm Anh Xuân cũng đưa anh đến “Vườn hồng” ăn cơm. Nhà ăn này giốngnhư nhà hàng, mỗi bữa ăn khoảng hai mươi tệ, đương nhiên là Thẩm Anh Xuân trảtiền.

Mọi người trong ký túc đều ao ước được như Đường LýDục, còn nhờ anh tìm ỗi anh em một nhạc phụ có khả năng tài chính như vậy!Không là triệu phú thì cũng phải là cô gái xinh đẹp như Chương Tử Di!

“Đại ca, thêm nửa năm nữa mà không tìm được, chúngta sẽ lên mạng tự tìm. Đến lúc đó, đừng trách chúng tôi phụ tình.”

Đường Lý Dục cười đến nỗi thiếu chút nữa là phun hếtcả đồ ăn từ trong miệng.

Chỉ còn mấy hôm nữa là Đường Lý Dục kết thúc công việc,các chương đã được gửi đi và đều nhận được phản hồi rất tốt. Giờ anh chỉ phải sửalại chương cuối cùng.

Thẩm Anh Xuân nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nơi khóe miệngcủa cô nở một nụ cười dịu dàng, nhưng lại phảng phất một chút trầm cảm. ĐườngLý Dục viết mệt rồi, đứng dậy khỏi máy tính, nhoài người bò trên vai của cô giốngnhư một con mèo, nói: “Mệt thật đấy! Hoa hết cả mắt rồi.”

Thẩm Anh Xuân đang đắm chìm trong suy nghĩ, nênkhông nghe thấy Đường Lý Dục đang nói chuyện với cô.

“Này, em nhớ anh quá rồi hay sao thế?” Thấy Thẩm AnhXuân không thèm quan tâm đến mình, Đường Lý Dục đưa tay ra nhẹ nhàng véo cằm củacô.

Giật mình, Thẩm Anh Xuân quay đầu lại, cố gắng chớpchớp mắt, cười miễn cưỡng. Đường Lý Dục cũng nhìn cô, ngạc nhiên đến giật mình!

“Có phải…” Đường Lý Dục nhìn thấy mí mắt của cô sưngđỏ. Khó khăn lắm anh mới kìm hãm được điều đang định nói. Đường Lý Dục thay đổichủ đề: “Mấy hôm nay mệt thật đấy, nhìn em cứ như là già hơn mười mấy tuổi ấy.”

Thẩm Anh Xuân vội vàng nhìn đi hướng khác. Cô khôngmuốn để Đường Lý Dục nhìn thấy nội tâm của mình. Bây giờ chưa phải là lúc mìnhra tay, thời cơ thích hợp nhất chưa tới. Vì thế, Thẩm Anh Xuân cố gắng kiềm chếbiểu hiện không vui trong lòng, vờ như không biết gì cả. Đóng kịch kiểu này thậtlà mệt mỏi. Phải nói dối là tối hôm qua chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà đã cãinhau với Dương Như Tuyết, cô ấm ức khóc cả đêm đến mức mắt mới bị sưng đỏ lên.

Đáng lẽ ra, tâm trạng của Đường Lý Dục rất vui, viếtbản thảo xong một cách trôi chảy. Nhưng đến giờ phút này, anh nhận ra kiểu giảithích của Thẩm Anh Xuân có vẻ hơi miễn cưỡng. Một thứ linh cảm mập mờ bỗng biếnthành cảm giác lo lắng, bất an như thể sắp có chuyện gì đó không hay sắp xảyra. Đây không phải là lần đầu tiên anh có cảm giác như vậy. Phải có đến n lần rồi,mà n lần ấy, đều do những cuộc điện thoại gọi từ nước ngoài về, cô mâu thuẫn vớimẹ chỉ vì chuyện tình yêu. Mỗi lần như vậy, Thẩm Anh Xuân đều kiên quyết làmtheo những gì mà mình đã chọn.

Đến năm thứ tư, việc đi du học sau tốt nghiệp vàchuyện tình yêu đều đã lên kế hoạch. Vì tình yêu mà từ bỏ tương lai? Hay vìtương lai mà từ bỏ tình yêu? Hầu hết mọi người không ngần ngại lựa chọn theocách thứ hai. Thẩm Anh Xuân liệu có là ngoại lệ?

Cứ nghĩ đến chuyện này, tâm trạng đang tốt của ĐườngLý Dục lập tức lại chùng xuống. Cùng với kì thi tốt nghiệp sắp đến, thứ tâm trạngnày cũng ngày một nặng nề hơn. Không cần phải đoán mò, nhất định là mẹ của ThẩmAnh Xuân sẽ bắt cô ấy trở về Mỹ, để cô phải rời xa kẻ nghèo hèn như anh!

Cũng chỉ vì anh, mà cô đã phải cãi nhau với mẹ để rồikhóc sưng húp cả mắt. Đây không phải là lần đầu.

Đường Lý Dục nhìn Thẩm Anh Xuân mà cảm thấy áy náy,day dứt vô cùng. Bây giờ Đường Lý Dục có nói gì đi nữa thì cũng vô nghĩa, bởianh sẽ phải đón nhận tình yêu mà anh không hề biết trước tương lai của nó sẽ rasao. Nhưng anh vẫn kìm nén, an ủi nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ để mọi thứdiễn ra tự nhiên, ngay cả nếu một ngày tan vỡ anh cũng không hối hận. Tối nayđi ngủ sớm đi? Luận văn em chưa chuẩn bị xong phải không? Đừng coi thường sứckhỏe của mình như vậy!”

Đường Lý Dục nhẹ nhàng lắc lắc đôi vai của Thẩm AnhXuân. Anh cố quay mặt đi, không muốn Thẩm Anh Xuân phát hiện ra nỗi buồn trênnét mặt của anh.

“Dục!” Im lặng hồi lâu, Thẩm Anh Xuân thì thầm gọianh, âm thanh thì thầm ấy nhẹ nhàng giống như khói bụi, nhưng Đường Lý Dục lạinghe sao như sấm đánh ngang tai. Thẩm Anh Xuân nhìn vào đôi mắt của anh, đôi mắtcô phút chốc lóe lên một nỗi buồn, giọt nước nơi khóe mắt rơi xuống nhẹ nhàngdường như chỉ là ảo tưởng.

Đường Lý Dục đưa tay ra vuốt ve mái tóc của cô, chầmchậm, nhẹ nhàng.

Thẩm Anh Xuân chăm chú nhìn vào đôi mắt của Đường LýDục, ánh mắt ngấn lệ của cô càng khiến cho anh cảm thấy đau đớn và sợ hãi.

Nếu như không phải là – Sinh ly tử biệt.

Nếu như không phải là – Cuộc sống biến mất ngay trướcmắt.

Nếu như không phải là – Xa nhau mãi mãi.

Thì làm sao Thẩm Anh Xuân lại có tâm trạng lưu luyến,không nỡ rời xa như vậy? Làm sao ánh mắt ấy lại hiện lên nỗi đau buồn tuyệt vọng?Đôi mắt đen tuyền của cô, giờ giống như một hang tối khổng lồ, trống rỗng như vừabị đánh mất linh hồn.

Trong phòng thật tĩnh mịch, tĩnh mịch đến nỗi hơi thởcũng im ắng lạ thường.

Đường Lý Dục biết trước việc này sớm muộn cũng xảyra, chỉ là không ngờ nó lại đến nhanh và đột ngột như vậy. So với việc làm chongười mình yêu đau khổ, không biết chọn đường nào, chi bằng tự mình nói. Anhkhông muốn làm khó Thẩm Anh Xuân, đây là kết cục tốt đẹp nhất của hai người, kếtcục mà Thượng Đế đã sắp đặt từ trước, cô và anh không phải là người quyết định.

Đường Lý Dục không trách cứ Thẩm Anh Xuân. Dù gì họcũng đã yêu thương nhau thực lòng, đã thực sự có nhau. Yêu nhau nhưng không nhấtthiết phải giữ nhau đến cùng. Nếu như không còn giữ được nữa, hãy nên nói lời tạmbiệt và cầu chúc cho nhau được hạnh phúc, chỉ lưu lại những kỷ niệm ngọt ngàovà đẹp đẽ ở nơi sâu thẳm nhất. Nếu một lúc nào đó nghĩ đến, anh sẽ nhớ lại nhữngthứ tốt đẹp nhất, nhớ lại mùi hương cơ thể của cô, nhớ lại…

Đường Lý Dục ôm lấy Thẩm Anh Xuân trong vô thức, anhôm chặt cô trong vòng tay của mình. Vòng tay ấy khiến trái tim cô cũng như muốncuộn tròn lại theo cơ thể. Vòng tay siết chặt như muốn khắc sâu hình bóng củacô vào trong cơ thể của mình.

Đúng vậy, khắc sâu hình bóng cô vào trong cơ thể củamình. Như vậy, cô ấy sẽ không thể rời xa anh được nữa, cho dù có rời xa, thìlinh hồn của cô ấy vẫn sẽ nằm ở trong cơ thể của anh, mãi mãi ở bên anh.

Anh đặt bàn tay lên khuôn mặt của cô, những ngón taysao lạnh buốt, lạnh đến nỗi khiến toàn thân cô run rẩy.

Thẩm Anh Xuân nhìn chằm chằm vào Đường Lý Dục, dườngnhư muốn hỏi: Dục, vì sao vậy? Vì sao tay anh lạnh như vậy?

Trong lúc tinh thần của Thẩm Anh Xuân vẫn chưa hoàntoàn hồi phục, Đường Lý Dục đột nhiên đẩy cô ra khỏi vòng tay của mình, suýtchút nữa làm cô ngã. Cô nhìn anh một cách kinh ngạc, nhìn dáng vẻ nho nhã, dịudàng của anh bỗng chốc trở nên lạnh lùng, lạnh như băng tuyết.

Tuyết rơi dày đặc. Những hạt tuyết bay tới tấp trongđôi mắt, trong suy nghĩ của anh. Nó che lấp đi tất cả những gì cô đã có. Ngạcnhiên, cô không còn nhận ra anh. Anh thu lại sự ấm áp, dịu dàng trước đây. Trướcmắt cô giờ là một Đường Lý Dục lạnh lùng và xa lạ, một Đường Lý Dục đang nhìncô bằng ánh mắt đầy khó chịu…

Lẽ nào anh ấy đã gặp Hứa An Ly? Lẽ nào anh ấy đúnglà bạn trai của Hứa An Ly?

“Chúng ta… chia tay… đi.” m thanh yếu ớt, nhẹ nhàng,như thể không có lực. Nhưng với Thẩm Anh Xuân mà nói, nó chẳng khác nào tiếngsét giữa trời quang!

Không khí trong phòng im lặng như chết. Thẩm AnhXuân từ từ nhắm chặt đôi mắt, thần sắc nhợt nhạt, những giọt nước mắt đang cốkìm hãm như muốn cuộn trào trở lại. Cô không muốn để Đường Lý Dục nhìn thấy bộdạng bất lực và yếu đuối của mình lúc này. Không muốn anh nhìn thấy sự thất bạivà đau khổ đến phát điên của mình. Cô là con người tao nhã, cao quý, kiên cường.Cười mà bước qua.

Một hồi lâu, Thẩm Anh Xuân mới mở mắt ra, cố gắngkìm nén sự hận thù từ trong đôi mắt.

Chia tay? Hừm! Chia tay! Anh muốn chia tay là chiatay sao? Anh nói chia tay là chia tay được sao? Đường Lý Dục có thể chia tay,nhưng em viện vào cớ gì để chia tay với anh trong lúc đang hạnh phúc như thếnày? Để giúp anh thực hiện điều anh mong muốn? Thẩm Anh Xuân tôi không có đượcthì anh cũng đừng có mơ! Nghĩ vậy nhưng câu nói cô buột ra khỏi miệng lại là:“Vì sao?”

Khi hỏi câu này, Thẩm Anh Xuân thực sự rất bìnhtĩnh, mỉm cười, giống như hỏi một việc không hề liên quan tới mình.

“Đây là kết cục tốt nhất của chúng ta, cảm ơn em đãyêu anh.” Nói xong, Đường Lý Dục đứng đờ người ở cửa sổ, giống như một pho tượng,bất động. Trái tim của anh, như thể đã chết từ lâu, như thể chưa bao giờ đượcyêu.

Không biết bên ngoài, bầu trời đã trở nên âm u tựlúc nào. Áp suất không khí thấp, trời đổ mưa. Những giọt mưa rơi tí tách, títách, vang vọng lại một cách có nhịp điệu.

Tình yêu là một thứ đồ quý giá! Giống như ngọc bích,nên phải dùng những lời nói nâng niu, cử chỉ nhẹ nhàng. Nếu dùng bằng những lờinói sắc như dao cứa, sẽ làm cho viên ngọc bị trầy xước, có muốn xóa vết xước,thì cũng chẳng thể xóa đi được.

Thẩm Anh Xuân nhìn người mà cô thương yêu nhất đangdùng thứ vũ khí sắc bén bằng lời nói, làm tổn thương tình yêu mà khó khăn lắmcô mới vun đắp để có được. Nhưng cô cũng trở nên bất lực, chẳng thể làm đượcgì. Lúc này, trái tim của Thẩm Anh Xuân giống như tầng ô zôn trong khí quyểnđang bị cacbon đioxit phá hủy ngày càng rộng hơn. Cô cần một thứ gì đó có thể lấpđầy vào những khoảng trống vô hạn này. Chỉ như vậy, cô mới không còn cảm thấykhoảng cách đang nhấn chìm mình vào hư không. Mà thứ đồ này, chính là tình yêucủa Đường Lý Dục. Nhưng giờ đây, tự anh đã lấy đi tình yêu ấy.

Nhìn anh đứng lặng im, Thẩm Anh Xuân chỉ có thể cố gắnglàm cho lời nói của mình bình tĩnh trở lại: “Xin anh hãy cho em một lời giảithích!”

“Xem như chúng ta chưa từng gặp nhau, anh chưa từngyêu em, anh không được như những gì em đã nói. Anh đã yêu người khác, anh khôngbỏ cô ấy được, vì thế Thẩm Anh Xuân… chúng ta… chia tay đi.” Một hồi lâu sau, lờinói của Đường Lý Dục vẫn còn dao động trong không khí, yếu ớt truyền lại. Từphía sau lưng, cô không thể nhìn rõ được những biểu hiện trên khuôn mặt củaanh, chỉ thấy một hình bóng lờ mờ. Không khí trong phòng thật tĩnh mịch.

Tí tách, tí tách. Tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ.

Thẩm Anh Xuân vẫn luôn nghĩ rằng, con mắt trí tuệ củamình có thể nhìn xuyên suốt linh hồn của Đường Lý Dục. Mà cô cũng luôn nghĩ, côđã thực sự nhìn thấy linh hồn của anh. Trong khi đó, thực tế từ trước đến giờ,cô không hề hiểu gì về con người anh cả. Những cử chỉ nhẹ nhàng, uyển chuyểnlúc trước là anh với cô sao? Có đúng là anh làm cho cô không?

Giờ anh lại nói anh đã yêu một người con gái khác,anh không thể rời xa “người khác” đó được. Cho dù có như vậy đi chăng nữa, thìtại sao anh vẫn làm phiền cô? Vì sao lại là người đầu tiên lấy đi thứ quý giánhất của cô? Vì sao vẫn cùng cô lâu dài như trời đất?

“Em đã cố gắng hết sức, anh vẫn không yêu em.” Lờinói của Thẩm Anh Xuân cảm giác như chỉ cần chạm nhẹ cũng làm tổn thương.

“Đúng!” Không một chút do dự, câu trả lời nhẹ nhàngnhưng dứt khoát khiến cho Thẩm Anh Xuân chẳng biết phải làm sao.

Đường Lý Dục cứ như một người sống thực vật đứng trướccửa sổ, quay lưng lại với Thẩm Anh Xuân.

Nếu như lúc này, anh có thể quay đầu lại. Nếu nhưlúc này, anh nhìn vào đôi mắt của Thẩm Anh Xuân, nhìn thấy sự đau khổ từ trongsâu thẳm trái tim cô. Nỗi đau ấy như một loại tế bào đang lan vào cơ thể, làmcho cô đau đớn, thứ đau đớn mà cô chưa bao giờ nếm trải.

Tí tách, tí tách. Tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổcàng khiến cho không khí tĩnh mịch ở trong phòng thêm kì dị và bất an.

Từng giọt nước nơi khóe mắt rơi xuống không ngừng.Thẩm Anh Xuân vẫn luôn cho rằng, trên thế gian này cô là người thông minh, trithức nhất, cuối cùng cô lại là một con ngốc trong tình yêu!

“Tại em luôn ép buộc anh yêu em phải không?” ThẩmAnh Xuân nói trong tự ti.

Không đợi anh phải trả lời, cô vẫn tiếp tục nói:“Anh đã có người con gái khác, vì sao không nói cho em biết? Rõ ràng là anh…”Cô nấc nghẹn đến nỗi không nói ra lời.

“Em trả lại tự do cho anh…”

Đường Lý Dục quay người lại, ngơ ngác, không hiểu đượcbiểu cảm và ánh mắt của Thẩm Anh Xuân.

Cho anh tự do ư? Anh đâu có cần tự do, cái anh cầnlà tình yêu. Nhưng giờ đây, với tình yêu này, anh muốn cũng chẳng thể được.Không! Là anh cho cô được tự do, lẽ nào không được sao?

Khi mới bước vào năm thứ tư, tâm trạng của ai cũngnhư đang ở thời chiến tranh loạn lạc. Công việc là điều quan trọng hơn cả. ĐườngLý Dục gọi đó là hội chứng trước khi tốt nghiệp, gần như ai cũng ít nhiều đều mắcphải chứng bệnh này. Có những đôi uyên ương do không cùng chí hướng, mỗi ngườimuốn đi tới một thành phố khác nhau, điều kiện kinh tế gia đình và yêu cầu khácnhau, nên cứ gặp nhau lại cãi cọ, cãi nhau đến nỗi lòng dạ phải rối bời. Có nhữngngười nhìn bề ngoài có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thật ra cũng chẳng tốtchút nào, cả ngày chỉ toàn tính chuyện thiệt hơn.

Sau bốn năm, tình yêu phong hoa tuyết nguyệt giờ đãđến hồi kết thúc, liệu còn lại bao nhiêu đôi sẽ đi được đến cùng? Trong ngày tốtnghiệp, chúng ta đều rơi vào tình trạng thất tình, đó là điều không tránh khỏi.

Không phải Đường Lý Dục chưa bao giờ nghĩ đến việcgiữa anh và Thẩm Anh Xuân, huống hồ cha mẹ của cô vốn dĩ không đồng ý cho cô vàanh yêu nhau. Nước Mỹ, nước Mỹ! Anh ghét đến xương tủy cái nước Mỹ ấy. Cô phảiđi nước ngoài, đến nước Mỹ của cô, còn anh phải ở lại cái thành phố mà anh vàcô đã gắn bó trong suốt bốn năm qua, bắt đầu một cuộc sống mới. Tình yêu này, sẽbị Thái Bình Dương rộng lớn mênh mông ngăn cách. Vì vậy, Thẩm Anh Xuân của hômnay, biểu hiện cảm xúc của cô, lời nói của cô, mặc dù không nói rõ ra, nhưnganh cũng có thể hiểu rốt cuộc cô cũng không thể làm trái lời cha mẹ mình.

Lập trường vững vàng của cô trước đây đã không còn nữa.Rốt cuộc cô đã không trở thành ngoại lệ. Tình yêu vĩ đại đã bị quyền lực, tiềnbạc, tất cả những cái gọi là hạnh phúc của con người đánh bại. Nhưng thực tế thứhạnh phúc này chẳng khác nào những đám bụi nhìn thấy phía sau mà không bao giờtheo kịp.

“Vì sao anh… không yêu em… giống như em yêu anh?” ThẩmAnh Xuân từ từ nhắm chặt đôi mắt, trong ngực một cảm giác nhói đau.

Đường Lý Dục chầm chậm đi lại, chầm chậm đưa tay ra.Chầm chậm nửa muốn sát lại, nửa muốn rời xa. Anh vừa muốn dùng lực để ôm chặt lấycô, nhưng rồi lại sợ như thế sẽ làm cô vỡ tan ra mất. Từ trong đôi mắt của ThẩmAnh Xuân, những giọt nước trong suốt như pha lê đang rơi xuống đôi môi hơi nhợtnhạt của Đường Lý Dục.

Trong phòng tĩnh mịch như không có một âm thanh nào,cuối cùng anh run rẩy đưa tay ra, gắng hết sức ôm chặt lấy cô. Có lẽ, đây sẽ làlần cuối cùng. Từ nay về sau, cô sẽ thuộc về một người đàn ông tên John ở nướcMỹ…

Rất lâu, Thẩm Anh Xuân nhắm chặt đôi mắt, mặc cho nướcmắt tuôn rơi. Trong vòng tay của Đường Lý Dục, mềm mại, lặng im. Một giây sau,cô muốn mang anh trả lại… Trả lại…

Ngay cả khi nói lời chia tay, nhưng cũng phải chào cảmơn một cách hoàn hảo như đang diễn xuất ọi người xem. Tất cả đã kết thúc.Nhưng Thẩm Anh Xuân vẫn đợi chờ Đường Lý Dục nói một lời yêu cô, rất yêu, rấtyêu, đợi anh nói cho cô biết, cô là cả thế giới của anh. Dù cho đó là những lờigiả dối, thì cô vẫn muốn nghe. Đúng là cô gái ngốc!

Tí tách, tí tách. Tí tách, tí tách. Tiếng mưa rơi nhẹnhàng va vào cửa sổ. Ngoài trời, sương mù và mưa giăng kín khiến căn phòng trởnên tối đi rất nhiều. Những chiếc lá đang nhẹ nhàng khiêu vũ trong mưa.

Không biết trong bao lâu, Thẩm Anh Xuân mới mở mắttrong vô thức như không hay biết chuyện gì vừa xảy ra. Cô chỉ thấy Đường Lý Dụcđang nhìn cô, đắm đuối, ánh nhìn như sinh ly tử biệt.

Ngoài tiếng mưa rơi va vào cửa sổ, tất cả đều rấtyên tĩnh. Trong phòng, chỉ có cô và anh.

“Còn nhớ không?” Đường Lý Dục nói như nhắc nhở.

“Gì cơ?”

“Em đã từng nói trên cơ thể em, đâu đâu cũng có nụhôn của anh. Như vậy sau khi hôn xong, từ môi, da thịt, đến tóc, từ cơ thể chođến linh hồn em đều là của anh rồi.”

“Vì thế, em không thể chúc anh hạnh phúc!”

“Nhưng anh sẽ chúc em hạnh phúc! Chúc em và John mãimãi được hạnh phúc!” Nói xong, Đường Lý Dục đặt một nụ hôn lên trán của ThẩmAnh Xuân. Anh ôm chặt lấy cô. Cái ôm như muốn làm cô tan chảy, cái ôm nhẹ nhàngnhưng lại khiến người ta tan vỡ trái tim!

Bên ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi. Trong mưa, bỗng có mộtchiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống không một tiếng động, cô độc lắc lư trong gió…

Cơ thể của hai người dán chặt vào nhau đến một khoảngcách nhỏ cũng không có. Như bình thường, linh hồn của cô sẽ quấn vào linh hồn củaanh. Nhưng trong lúc này, cô lại phát hiện ra rằng, linh hồn của cô giống như mộtthể khí dư thừa được thở ra từ phổi đang dần rời xa chính cô, cô cố gắng níukéo, nhưng trong tay vẫn chỉ là khoảng trống.

Anh chính là thể khí mà cô thở ra đó sao? Hay cô mớilà thể khí mà anh thở ra?

“Anh Xuân, chúng ta chia tay đi, từ trước tới giờanh chưa từng yêu em…

"

Loading...

Xem tiếp: Chương 6

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Đường Ngựa Vằn

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Chuyện Cũ Ở Thành Cù An

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 100


Mười Năm Về Sau

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh

Số chương: 3


Thiên Thần Hộ Tình

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 11


Tình Dương

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 10