Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Gửi Người Tôi Yêu Chương 5

Chương trước: Chương 4



Gửi Người Tôi Yêu - Chương 05 part 1

Chương5: Tình yêu là một bài sửa lỗi, càng sửa càng sai

Cứ quyết định như vậy đi, không quan tâm cách làmnày là thượng sách hay hạ sách, miễn sao nó là một kế sách. Chỉ cần giành đượcphần thắng là kế sách rồi. Mặc dù đã có phương án hành động, Thẩm Anh Xuân vẫncảm thấy lo lắng, thấp tha thấp thỏm. Tình yêu không thể bị lẫn cả tạp chất, nótuyệt đối phải là ích kỷ. Cô kiên quyết phải đánh bại tình địch, phải cho đốiphương nếm mùi cay đắng.

Người mà Thẩm Anh Xuân này yêu, người khác không thểđụng đến được. Tuy nhiên, cô rất may mắn, vì đối thủ lại là một nha đầu ngâythơ. Cô ta chắc chắn không phải là đối thủ của cô! Càng dễ dàng để xử lý!

Đã nửa đêm rồi, không ngủ được, cô lại cùng Từ Dinói chuyện.

“Em vẫn nhớ tới người con trai đó sao?” Trong bóngđêm Thẩm Anh Xuân đột nhiên chuyển chủ đề. Trái tim của Từ Di đột nhiên hơi đaumột chút. Không biết đau vì Thẩm Anh Xuân hay là vì chính mình, có gì khác biệtsao? Hay còn nói, cơ bản nó đau vì những thứ vô vị trong tình yêu. Im lặng mộtlát, cô nhẹ nhàng thở dài: “Có ý nghĩa gì không?”

“Kiên trì thì sẽ có, chiến tranh chống Nhật phải mấttám năm, cho dù là Quốc dân đảng hay là thế giới bên ngoài, họ đều cho rằng MaoTrạch Đông không thể thắng được. Đúng là như vậy, quân địch thì có máy bay,pháo binh, tất cả đều là vũ khí tiên tiến, còn Mao Trạch Đông, chỉ có súng trườngvà hạt kê. Nhưng cuối cùng, Mao Trạch Đông lại chính là người tuyên bố thành lậpnước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, chứ không phải là Tưởng Giới Thạch. Tình yêucũng có những điều bất ngờ, em có tin không? Giống như hồi đầu, chị và Lý Dục đếnvới nhau, nếu như chị không kiên trì, thì bọn chị đã không ở bên nhau hai nămnay.”

“Anh ấy… đã có… bạn gái.”

Giọng nói hơi ướt át, hơi yếu đuối như chỉ cần chạmvào là sẽ gãy rời!

“Đây chính là lý do em không chấp nhận Hứa Đồng…”

“Em đã nhiều lần thử nói chuyện với anh ta… Nhưng…”

Đúng, quá nhanh, chia tay đã bốn năm rồi, nhưngkhuôn mặt của anh ta chưa bao giờ phai mờ trong trái tim của cô. Thời khắc củatuổi trẻ, liệu còn bao nhiêu lần bốn năm như vậy nữa?

Thời gian bốn năm, đã có bao nhiêu ký ức ấm áp dần mấtđi?

Bốn năm của tuổi trẻ, đã có bao nhiêu người đổithay?

Anh là thứ đẹp nhất trong cuộc đời của cô, Từ Di vẫnluôn cho là như vậy. Nếu có thể quay ngược thời gian, thì cô cũng không bao giờhối hận và vẫn yêu anh, yêu cả những thứ độc nhất vô nhị của anh, giống như áoliền váy không thể thay thế cho T-Shirt. Đàn ông thì cũng có phong cách riêng,phong cách của anh ấy, tính cách của anh ấy tinh tế mà mềm mại, luôn khiến ngườita cảm thấy thoải mái.

Chỉ là, Từ Di luôn có nghi ngờ: “Vì sao đàn ông, đãtâm dầu ý hợp với bạn, lại có thể dễ dàng quên đi người bạn gái trong cuộc sốngcủa anh ta, bao nhiêu ký ức ngọt ngào dường như là chuyện của người khác, anhta không hề quan tâm. Đàn ông vốn dĩ là loài động vật bạc tình, còn tình yêu vốndĩ là thứ có thể làm vơi đi nỗi buồn chán?”

Bốn năm rồi, anh ta có bao giờ nghĩ đến cô? Một chútthôi cũng tốt.

Làm sao có thể không đau buồn được? Tình yêu là độcquyền.

Ba người thì đông quá, một người thì cô đơn, hai ngườilà vừa đẹp.

Buổi tối đầu tiên của ngày khai giảng, Tần Ca bị mấtngủ. Anh biết, điều đó không thể nào, hoặc nó chỉ là một hình ảnh gợi lại choanh những cảm giác đã qua. Nhưng anh vẫn bị mất ngủ.

Quả thực, một năm trở lại đây, anh không còn nghĩnhiều đến cô nữa, cái thành phố này cũng không đến nỗi quá lớn, nhưng cũng khómà gặp được cô. Không phải không hy vọng, mà là cô giống như một giọt nước đã bịtan chảy trong bầu không khí bốn mươi độ, biến mất không để lại dấu vết.

Anh không hối hận vì chuyện họ chia tay, vì anh cũngđã cố gắng hết sức để nối lại rồi, nhưng giữa họ không có kết quả. Đó là tuổitrẻ, là số mệnh, là tình yêu…

Nhưng bức tranh bừng sáng của ban ngày trong nháy mắtđã làm cho bầu không khí tràn đầy vị ngọt. Chẳng biết là vì sao, những gì liênquan tới cô ấy đều mang thứ hương vị này.

Anh cũng biết rằng, đó không thể nào là cô được, chỉlà một người nào đó có khuôn mặt và hình dáng giống cô. Chính khuôn mặt và hìnhdáng ấy đã khiến anh trở nên vô thức một hồi lâu trong dòng người chen chúc, hỗnloạn như đưa thoi. Cho đến khi anh chớp mắt, cái bóng ấy đã biến mất cùng dòngngười.

Nếu như không phải là vì tiếng còi xe thiếu kiên nhẫnở phía sau, Tần Ca cũng không biết anh sẽ đứng ngây người trên con đường nhỏ đóbao lâu nữa. Anh chuyển bước, sau đó, đột nhiên ngồi xuống cái bục nhô ra trênđường. Đã một thời gian dài. Không! Đúng hơn là sau lần cô ấy ra đi, đây là lầnđầu tiên tinh thần của anh mới bị hoảng hốt như vậy.

Anh đã tha thứ vì chuyện ra đi không từ biệt của cô.Và anh cũng biết, cô làm như vậy vì có nỗi khổ riêng.

Yêu một người thì luôn mong cho cô ấy được hạnhphúc, mặc dù cô ấy đã phản bội lại bạn.

Dĩ nhiên là sẽ cũng hơi buồn, nhưng Tần Ca lại dùngcâu nói này để tự an ủi mình. Vì thế, khi bóng dáng của người kia khơi lại nhữnghồi ức trong anh, anh cũng không hề cảm thấy buồn.

Chỉ có điều khiến anh không thể lý giải được là, buổisáng hôm sau anh dậy rất sớm, làm ọi người trong ký túc nhìn anh như mộtsinh vật lạ. Đám con trai trong ký túc của Tần Ca đều được biết đến là lười chẳngkhác gì lợn. Chẳng có một chàng trai nào lại muốn chạy bộ để rèn luyện sức khỏe.Nếu không có giờ học, thì hôm đó chắc chắn họ sẽ ngủ nướng đến khi mặt trời đãlên ba con sào mới dậy. Tần Ca tự nhiên dậy sớm như vậy, làm ọi người cảmthấy giống như mặt trời mọc lên từ đằng tây.

Tần Ca cũng chẳng buồn giải thích, nhẹ nhàng rời khỏiký túc, xuống lầu, mọi người lẩm bẩm mấy câu rồi trở mình ngủ tiếp.

Không phải đi chạy bộ, chỉ là chỗ nào có người thìanh đến. Người trong trường rất đông, còn rất nhiều phụ huynh của những sinhviên mới vẫn chưa về. Trên con đường nhỏ, có rất nhiều xe biển số ngoại tỉnh đỗở đó. Có những phụ huynh ngủ trên sân chơi một cách thoải mái. Phần lớn nhữngngười này đều đến từ vùng nông thôn hoặc là những gia đình nghèo, vì tiết kiệmtiền cho con mà không ngủ ở khách sạn, chỉ có thể trải chiếu nằm ngủ qua đêm.

Khuôn viên của trường lớn như vậy, mà anh đi tới n lần.Đến khi khung cảnh xung quanh đã trở nên vắng vẻ, mọi người đều đã vào nhà ăn.Cố quên đi mối tình mãnh liệt giờ đã không còn nữa, anh ủ rũ bước trên con đườngđến nhà ăn. Bỗng anh nhận ra, đây chỉ là ảo giác. Thật nực cười!

Buổi trưa, đang ăn cơm trong nhà ăn, Hứa An Ly tìnhcờ gặp Thẩm Anh Xuân, chị ấy đang ngồi cùng một cô gái khác. Chẳng biết làm saovừa nhìn thấy Thẩm Anh Xuân, Hứa An Ly lại thấy con tim mình như có một cảmgiác… một thứ cảm giác không thể diễn tả được bằng lời.

Lần đầu tiên gặp ở nhà ga, lạnh nhạt, cao quý, mạnhmẽ.

Lần đầu tiên gặp Thẩm Anh Xuân cô rất ghét, chị ta cứgiống như động vật máu lạnh, chẳng lẽ đại học B không còn ai khác sao? Kiểu ngườinhư chị ta mà cũng được làm người đại diện cho đại học B đi đón sinh viên mới…Cô thề không đội trời chung với Thẩm Anh Xuân. Nếu như không phải vì mình khôngbiết đường đến đại học B, Hứa An Ly đã không bị chị ta ra lệnh.

Buổi gặp mặt tối qua, mặc dù lúc đầu chưa quen,nhưng Thẩm Anh Xuân lại rất hòa nhã, tốt bụng, có thiện chí, như bao nữ sinhkhác. Lúc này, khi gặp lại Thẩm Anh Xuân một lần nữa, Hứa An Ly tự dưng lại nhớtới năm từ: “Tha hương ngộ cố tri.”

Thẩm Anh Xuân có thể trở thành bạn tốt của Hứa An Lysao?

Thực ra, trong lúc ăn cơm Hứa An Ly hoàn toàn khôngnhìn thấy Thẩm Anh Xuân. Lúc vừa mua cơm xong, khi cô đang nhìn tứ phía tìm chỗngồi, trong âm thanh ồn ào hỗn độn, cô thoáng nghe thấy hình như có người gọitên mình. Không chắc lắm. Có lẽ, là cô nghe nhầm. Ngay cả khi có ai gọi thật,có thể có người nào đó trùng tên trùng họ với mình. Người Trung Quốc đông như vậy,trùng tên nhau là chuyện bình thường.

Ở đại học B, ngoài anh ra, cô không có bạn bè gì cả,dù là bạn học cùng lớp, bạn đồng hương. Vừa nghĩ đến anh, nhịp tim của cô dườngnhư đập chậm lại một nhịp, có thể nghe rõ tiếng máu đang chảy trong huyết quản.Buổi tối hôm qua, anh đã lỡ hẹn. Có phải anh cố tình bỏ lỡ cuộc hẹn không? Cóphải…

Hứa An Ly cứ đứng đó, lặng lẽ suy nghĩ, quên cả bướcđi. Nếu không phải đằng sau có người không ngừng gọi, thì cô cũng chẳng biếtmình còn đứng ngây người ở đó bao lâu nữa.

Trong nhà ăn thật ồn ào và đông đúc. Mất một hồi lâuchẳng tìm được chỗ ngồi vừa ý, không phải không còn chỗ ngồi, mà Hứa An Ly chỉmuốn tìm một chỗ gần cửa sổ. Cô muốn vừa ăn, vừa nhìn phong cảnh. Cô quay đầu,chuyển sang hướng khác, phía cửa sổ cạnh cửa ra vào có chỗ trống. Vừa ổn địnhchỗ ngồi, một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu: “Hey, Hứa An Ly, emnhìn ai mà tập trung thế, chị gọi em mãi cũng chẳng thèm để ý?” Hứa An Ly từ từngẩng đầu lên, cô vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi suy nghĩ vừa nãy, trong đầuchỉ thấy có anh. Vì thế, cô cứ ngơ ngác nhìn người đang nói chuyện với mình.

Thẩm Anh Xuân. Sau mười mấy giây, Hứa An Ly mới biếtngười đang đứng trước mặt nói chuyện với mình là ai.

“Không nhận ra chị à? Hay là đang chuyên tâm nghĩ đếnbạn trai?” Thẩm Anh Xuân có vẻ như đang vô tư vừa nói vừa cười.

Hứa An Ly từ từ đỏ mặt. Lúc này, cô mới nhận ra, đibên cạnh Thẩm Anh Xuân còn có một chị bạn nữa, chị ấy đang chăm chú nhìn mình.Đỏ mặt, tim đập loạn xạ, kiểu nhìn chẳng khác nào đối với một người đang làm việcgì đó sai trái.

“Lão Từ, em chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ sao?Nhìn em si mê giống như đang ngắm hoa ý!” Thẩm Anh Xuân vừa nói xong với Hứa AnLy liền quay sang nói với Từ Di đang đứng bên cạnh mình.

“Chị cả, chị đúng là người hiểu em nhất đấy, emthích ngắm người đẹp, đặc biệt là tiểu cô nương ngay trước mặt đây. Như thế nàomà cô ấy trở thành bạn của chị vậy? Sao chị không giới thiệu cho em biết? Thếlà không được đâu đấy.” Từ Di vừa cười vừa nói.

“Chị à!” Đến một lúc lâu, Hứa An Ly mới nói xen vàođược một câu.

Nếu theo như nguyên tắc thay thế bằng nhau, có thểđưa ra những quyết định như sau, chị Thẩm là bạn tốt của ông già, chị Thẩm cũngsẽ là bạn tốt của Hứa An Ly. Có thể lý giải như vậy được không?

Con vật sống vì bầy đàn, con người sống vì tập thể. ThẩmAnh Xuân là “đồng loại” với Hứa An Ly. Tuổi trẻ mãi mãi không bao giờ kết thúc.Có một câu nói không sai: “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.”

Đối với Hứa An Ly, quen biết Thẩm Anh Xuân và Từ Dilà một chuyện vui mà cô chưa bao giờ nghĩ tới. Vừa mới đến đại học B đã quen biếthai chị vừa xinh đẹp lại thích làm bạn với mình, đúng là phúc cả ba đời. Vì thế,Hứa An Ly mới tỏ ra thận thiện với chị Từ vừa mới quen biết, ánh mắt của cô thểhiện đầy sự tôn trọng và vui mừng.

Một âm thanh thì thầm vang lên trong lòng: “Ông già,xem anh về sau còn dám bắt nạt em nữa không? Em đã có đồng đảng để đối phó vớianh rồi đấy. Anh cũng đừng hòng che giấu em chuyện gì, mọi hành động của anh đềunằm trong lòng bàn tay của em, đừng có mơ đến việc xin lỗi, nếu không thì…”

Nụ cười đầy vẻ đắc ý hiện trên khuôn mặt thiên thầncủa cô.

Sau khi cùng ổn định chỗ ngồi, Thẩm Anh Xuân và TừDi bắt đầu ăn cơm. Hứa An Ly dường như chợt nghĩ ra điều gì đó hỏi Thẩm AnhXuân: “Tối hôm qua ấm siêu tốc không gây ra tai họa gì chứ?” Thẩm Anh Xuân chẳngbiết làm sao.

“Chị Thẩm… xem ra… chị em mình đúng là có duyên thậtđấy. Được quen biết chị, em rất vui. Sau này chắc em sẽ làm phiền chị nhiều đấy.”Hứa An Ly lại quay sang phía Từ Di, tiếp tục nói: “Chị Từ, chị cũng vậy, saunày nhờ chị giúp đỡ em.”

“Việc đó, chắc chắn rồi.” Từ Di gật đầu nhận lời.

Hứa An Ly chỉ đơn giản là cảm thấy rất vui, nghĩ racái gì là nói cái đó. Nói mãi rồi, cô mới vô tình nhìn thấy mí mắt của Thẩm AnhXuân bị sưng đỏ, đôi mắt một mí giờ sưng ngày càng đỏ hơn.

Nhìn đôi mắt sưng đỏ của Thẩm Anh Xuân, Hứa An Ly lạinghĩ, chắc là do chuyện chiếc ấm siêu tốc đã gây họa gì, cãi nhau với ngườicùng phòng, ẫm ức khóc sưng cả mắt. Thẩm Anh Xuân cố tình ngẩng mặt lên, đối mặtvới Hứa An Ly, để cho cô thấy và đừng nói nữa, công khai nói với Hứa An Ly: “Bịbạn trai ức hiếp!”

Oh! Giật mình một cách bị động. Trong nháy mắt HứaAn Ly hơi có chút bối rối, nhưng cô không thích tò mò chuyện riêng tư của ngườikhác trước chỗ đông người. Vì thế, cô không tiếp lời chủ đề mà Thẩm Anh Xuân vừanói tới, cúi xuống giả bộ ăn cơm.

Đúng lúc đó, cô bỗng nghe thấy giọng của Từ Di: “Congái thời nay đúng là chẳng hiểu ra kiểu gì, không thích những anh chàng độcthân, lại cứ thích đi yêu cái thứ hoa đã có chủ, chẳng thèm để ý mình là ngườithứ hai hay thứ ba, chẳng có cơ hội cũng tự tạo ra cơ hội!”

Từ cuộc đối thoại của họ, Hứa An Ly đã ngầm hiểu ra,đại khái là có một cô gái nào đó thích bạn trai của chị Thẩm, sau khi biết chuyệnchị Thẩm rất đau buồn.

Làm sao có thể không đau buồn được chứ? Tình yêu làđộc quyền mà.

Ba người thì đông quá, một người thì đơn độc, haingười là vừa đẹp.

“Chị có thể tìm gặp và nói chuyện với cô bé đó đượckhông? Làm sao cô ấy có thể đi phá vỡ hạnh phúc của người khác được chứ?”

Hứa An Ly cất lời nói một cách dè dặt sau khi haingười họ đã lặng im, xem như để an ủi chị Thẩm. Lúc này, thứ duy nhất mà Hứa AnLy có thể làm được là giúp cho trái tim đang bị tổn thương của chị Thẩm bớt đaubuồn.

Đáng tiếc, lời nói của Hứa An Ly không phải là VânNam bạch dược, cũng chẳng phải là miếng dán giảm đau của Bondy, ngược lại lờinói ấy của cô chẳng khác nào đang xát muối vào vết thương của Thẩm Anh Xuân.

“Cô cho rằng trên thế gian này, chỉ có cô mới hiểuđược tình yêu, biết yêu, còn người khác đều là những kẻ ngốc hay sao?” Từ Di thẳngthừng trách mắng không chút khách sáo.

“Hứa An Ly, cô nói thử xem, nếu là cô, thì cô sẽ xửlý chuyện này thế nào?”

Hứa An Ly chưa từng gặp phải chuyện như thế này, vìvậy cô cũng chẳng biết phải làm sao, mặt thất thần nhìn Từ Di. Im lặng một hồilâu, cô khẽ nói: “Có lẽ, em sẽ tác thành cho họ.”

Hứa An Ly nghĩ, chỉ có cách này mới bớt khổ đau.

“Tác thành?” Từ Di hỏi lại, sửng sốt nhìn Hứa An Ly.

Ánh mắt của Thẩm Anh Xuân lóe lên một cách lạ lùng,vừa lạnh vừa sắc nét. Cô và Từ Di quay sang nhìn nhau trong giây lát.

“Sao thế? Có phải các chị thấy ý tưởng của em hơi mềmyếu phải không?”

“Không phải!” Hai người dường như cùng đồng thanhnói.

“Như vậy…” Hứa An Ly hỏi lại, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.

“Em đúng là vĩ đại, không ngờ đấy!” Thẩm Anh Xuânnói.

“Chị Thẩm quá khen rồi, chỉ là em cảm thấy, việc nàykhông thể hoàn đổ lỗi cho cô gái kia được. Nếu không phải là vì giữa chị và bạntrai có một khoảng trống, thì làm sao cô gái kia có thể xen vào giữa được. Vìthế, em nghĩ, trước hết nên tìm hiểu nguyên nhân từ chính bản thân mình, nghĩ lạixem vì sao việc này lại xảy ra. Sau đó, tìm cách giải quyết hận thù với cô gáikia, khóc lóc vì cô ta, không giải quyết được gì.” Hứa An Ly bày tỏ một cáchchân thành.

“Cảm ơn, chuyên gia tình yêu.” Thẩm Anh Xuân nhìn HứaAn Ly.

“Nếu quen em sớm hơn, chắc đã không có chuyện này xảyra, nghe lời nói của quân vương, hơn cả mười năm đọc sách. Xem ra về sau, chịvà em cùng phải học hỏi lẫn nhau rồi.”

“Em đã bao giờ yêu chưa?” Từ Di nhìn chằm chằm vào HứaAn Ly hỏi ngắt quãng.

“…” Hứa An Ly nhất thời khó nói! Mặc dù chưa thực sựtrải qua chuyện yêu đương, nhưng không có nghĩa là Hứa An Ly không có chiến lượctrong tình yêu. Đã là cố nhân gặp nhau ở nơi đất khách quê người thì phải mở rộngtấm lòng. Cô cũng hy vọng lời nói của mình có thể giúp phần nào cho chị Thẩm bớtđau khổ.

“Hai chị à, theo em thấy, tình yêu chẳng khác nào mộtmón đồ, nếu không phải của mình, muốn cướp cũng chẳng được, nếu là của mình, muốnđuổi thì đuổi cũng chẳng đi. Chị Thẩm, nếu em mà là chị, em sẽ từ bỏ.”

Thẩm Anh Xuân đưa mắt, run rẩy nhìn Hứa An Ly! Nếunhư đối phương là chó là mèo, có băm thành nghìn mảnh cũng không diễn tả nổi sựhận thù của cô!

“Vì sao?” Giọng Thẩm Anh Xuân rít lên trong nước mắt.

“Anh ấy yêu cô ta không giống như yêu chị. Trước khigặp cô ta, trong suy nghĩ của anh ấy, chị là người tốt nhất. Sau khi gặp cô tathì trong suy nghĩ của anh ấy, cô ta lại tốt hơn cả chị.”

Từ Di giương tròn mắt kinh ngạc, nếu như không phảiđang kìm chế nhẫn nhịn, thì đã hất cả cốc nước vào mặt Hứa An Ly rồi. Đúng làkhông biết xấu hổ, nhưng quả thực cô có biết gì đâu mà xấu hổ chứ!

Cuộc sống chân thực tới mức này rồi mà vẫn còn phảidiễn kịch.

Hứa An Ly vẫn say sưa lý luận về tình yêu: “Chị cónghĩ rằng, tình yêu không phải là một công thức, cũng không phải là một phương trìnhhai ẩn số cần chúng ta đưa ra lời giải, nếu như sai có thể xóa đi. Như vậy chắcchắn sẽ tìm ra được đáp án đúng, hoặc đạt một trăm điểm. Tình yêu bị chia cắtcũng có thể hòa hợp, nhưng trong trái tim sẽ để lại một vết sẹo, chị không thểlàm lành vết sẹo đó được, chỉ có thể làm mờ nó đi phần nào mà thôi.”

“Nói như cô, thì tình yêu là một bài tập sửa lỗi,càng sửa càng sai! Thà rằng đừng sửa, cứ để nó tự nhiên.” Từ Di chưa nói hếtcâu thì có một ai đó cất tiếng nói át đi: “Này, mấy cô nói chuyện gì mà sôi sụckhí thế ngất trời lên thế?”

Cả ba người đồng thời nhìn về phía có âm thanh phátra.

Chỉ thấy một anh chàng tuấn tú với mái tóc màu nâunhạt đang tiến lại chỗ các cô ngồi. Đôi chân thon dài đầy sức hấp dẫn khiếndáng người anh ta cao hơn, vẻ mặt hơi có chút trang nghiêm lạnh lùng, cùng vớiánh mắt không mấy dễ gần.

Không ngờ trong lúc đang tìm chỗ ngồi, Tần Ca lạinhìn thấy Thẩm Anh Xuân. Anh bê cơm lại ngồi ăn cùng cho đỡ buồn. Thẩm Anh Xuânnhiệt tình mời anh ngồi xuống ghế bên cạnh, còn Từ Di cũng ân cần và chu đáokhông kém.

Vừa mới ngồi xuống, chưa kịp nuốt hết miếng cơm, TầnCa đã thấy Từ Di cất lời: “Hứa An Ly, đây là Tần Ca, hoàng tử tình ca của trườngđại học B, một trong những người đàn ông tốt nhất trường này, bạch mã hoàng tửtrong mắt bao thiếu nữ đấy.”

Tần Ca nuốt vội miếng cơm, biện luận: “Anh đâu có tốtnhư em nghĩ.” Nói chuyện một hồi, ngẩng đầu lên, anh mới nhìn thấy cô gái ngồiđối diện. Một cô gái có vẻ đẹp thuần khiết, giống như một thục nữ đang lặng lẽngồi đó, với đôi mắt ướt, trong suốt như sương mai, ăn vận gọn gàng, khuôn mặttrắng nõn nà, dịu dàng, nhìn giống như một thiên sứ.

Mất mấy chục giây, đôi mắt của Tần Ca cứ ngây ra, côgái ấy cũng mỉm cười nhìn anh. Cô gái vừa nở nụ cười, trên má đã lộ ra hai lúmđồng tiền duyên dáng. Lẽ nào là cô ấy sao?

“Hey, tình yêu sét đánh hả?” Từ Di cất giọng nói mộtcách cường điệu. Nhân cơ hội này để phá đám. Đó mới là mục đích chính của côngày hôm nay. Mọi việc diễn ra thuận lợi hơn cả dự tính. Thực ra hôm nay cô chỉmuốn biết Chuột Mickey của ông già là thần thánh ở phương nào, rồi mới thực hiệnbước tiếp theo, nào ngờ kế hoạch diễn ra nhanh như vậy.

Vừa nghĩ đến Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến. Đây gọilà một ngày đẹp trời, thời tiết thuận lợi, nếu có một cơn gió đông có lẽ mọi thứsẽ càng trở nên tốt đẹp hơn!

Nghe những lời nói của Từ Di, Tần Ca mới cảm thấymình đang thất lễ với cô gái ngồi ngay trước mặt. Anh liền thay đổi cách nhìn,hơi có chút xấu hổ, giải thích: “Người bị cận nhìn ai cũng đều như vậy.”

Hứa An Ly cũng bị hai người kia trêu cho khiến côcũng phải ngượng ngùng.

“Quyết định đi Bắc Kinh để trở thành “Bắc Phiêu” haylà ở lại Thanh Đảo?” Từ Di ra vẻ quan tâm hỏi Tần Ca.

“Muốn đi Bắc Kinh.”

“Đi đi, đi đi, em một vạn lần tán thành, đến khi anhthành đạt, đừng quên lão Từ này được rồi. Khi đó, anh phải mời em ăn một bữa thịtdê nhúng, thịt bò, thịt chó và nhiều món nữa là em thỏa mãn rồi, như thế mới gọilà không quên bạn cũ.”

“Đừng nói những câu đáng thương như vậy được không?Lão Từ của chúng ta đâu đến mức rẻ mạt như vậy, anh sẽ mời em cả một bàn tiệcluôn.”

“Chỉ biết mời em ấy, còn quên mất em đang ở chín tầngmây rồi à?! Có mắt mà không tròng!” Thẩm Anh Xuân nói giọng oán trách.

“Anh ấy mà dám?” Từ Di khua khua quả đấm dường nhưđang muốn chứng minh cho anh ta thấy: “Không những phải mời chị, kể cả Hứa AnLy cũng không được bỏ sót!

"

Loading...

Xem tiếp: Chương 5 .5

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Đợi Chờ

Thể loại: Trinh thám

Số chương: 20


Giang Hồ Trái (Mốn Nợ Giang Hồ)

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 27


Bluebird Winter

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 9


Hạ Tuyết

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 25