Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Gửi Người Tôi Yêu Chương 23

Chương trước: Chương 22



Gửi Người Tôi Yêu - Chương 23

Chương23: Yêu nhau lâu như vậy, vẫn chỉ là kẻ qua đường

Vì tình yêu mà lưu lạc khắp nơi, không phải để đuổitheo người đàn ông cô yêu, mà là để né tránh sự vương vấn của người đàn ông đãcó vợ.

Đêm nay, Thẩm Anh Xuân vẫn chưa ngủ, cô thức chờ ĐườngLý Dục.

Nhắn mấy tin nhắn cũng không thấy Đường Lý Dục trả lời,ngọn lửa đã được nén xuống lại bùng lên đầy phẫn nộ khiến tâm trạng vốn đã rốibời của cô không thể chịu thêm được nữa.

Cô chỉ cảm thấy có một vật gì rất nặng đang không ngừngđánh vào người cô, khiến cho ý chí và sự lựa chọn kiên định của cô xuất hiệnnguy cơ không thể kìm nén được nữa.

Chiếc điện thoại vẫn cứ im lặng, giờ này anh ấy…đang ở đâu? Ở cùng ai? Tại sao không trả lời tin nhắn của cô? Trước đây, sẽ khôngcó chuyện như thế này xảy ra, còn gần đây những chuyện thế này càng ngày càngnhiều…

Trong lòng Thẩm Anh Xuân dần dần hiện lên một tâm trạngbuồn phiền. Có lẽ, Từ Di nói đúng: Tình yêu cùng với sự thay đổi của thời gianvà hoàn cảnh mà cũng thay đổi theo.

Vậy thì, có phải có nghĩa là cuộc tình này như thếlà kết thúc không? Yêu lâu như vậy, vẫn trở thành kẻ qua đường của nhau…

Lúc trở về đến nhà, trong phòng đã tắt đèn, điều nàychứng tỏ, Thẩm Anh Xuân đã ngủ rồi.

Đường Lý Dục sợ làm phiền đến cô, đành phải nằm ngủtrên chiếc ghế sô pha ngoài phòng khách. Vừa nằm xuống, do mệt quá nên anh đãngủ rất nhanh. Thẩm Anh Xuân mở mắt trong bóng đêm, cô vẫn chưa ngủ, vẫn đợi ĐườngLý Dục trở về. Tuy nhiên, bước chân của anh ta chỉ dừng lại ở phòng khách,không vào đến phòng ngủ.

Thẩm Anh Xuân ngẩn người. Rất lâu sau, cô mặc bộ đồngủ rón rén bước ra phòng khách, Đường Lý Dục trên ghế sô pha đã phát ra nhữngtiếng ngáy nhè nhẹ.

Anh đã ba hôm không về nhà, về đến nhà lại không vàophòng ngủ chung của hai người…

Thẩm Anh Xuân ngồi ở một góc ghế bên cạnh Đường Lý Dục,nhìn vào khuôn mặt đang say nồng trong giấc ngủ của anh, khẽ động vào môi anh.Tay Thẩm Anh Xuân nhẹ nhàng sờ lên mặt Đường Lý Dục, tận sâu trong đáy lòngnhói lên nỗi đau tê dại và chua xót. Tình yêu đã qua giống như một đám sương trắngnồng đậm, tan ra…

Khóe mắt bỗng lóe lên một ánh đỏ, cuối cùng nước mắtbị kìm nén đã rơi xuống từng giọt, từng giọt to, rơi lên trên khuôn mặt đang ngủsay của Đường Lý Dục…

“Đường Lý Dục…” Trong đáy lòng Thẩm Anh Xuân khẽ gọitên anh.

Nếu như lời thề cũng có thể gọi được về như thế, nếunhư tình yêu cũng có thể gọi được về như thế, thì Thẩm Anh Xuân nguyện mãi mãicứ gọi như thế. Nhưng… cô không thể.

Cô vẫn chưa kịp cảm nhận được anh, vẫn chưa kịp biểuđạt được tình yêu và chỗ dựa sâu sắc nhất của cô. Còn trái tim anh, nó đã dần dầnrời xa cô. Đường như là một giấc mơ, một giấc mơ dài.

Thẩm Anh Xuân, cô cuối cùng cũng là người thua cuộc.

Cho đến khi trời sáng, Thẩm Anh Xuân vẫn chưa hề chợpmắt. Cô trở về phòng ngủ, nằm xuống, nghĩ ngợi rất nhiều. Dường như lòng tin vàquan niệm mà cô đã kiên trì mấy năm nay đã bị lung lay, tình yêu không phải làđạt được mà là học được. Vậy thì, bản thân mình rốt cuộc là đạt được hay là họcđược?

Hôm sau, khi Thẩm Anh Xuân đang làm việc thì nhận đượchai cuộc điện thoại, một là của Dương Như Tuyết gọi từ Thâm Quyến tới. Hóa ra, ởThượng Hải chạy nhảy một tháng nhưng chưa tìm được công việc yêu thích, nên côđã lên mạng nộp một bộ hồ sơ, ai ngờ lại gặp may mà đạt được kết quả mỹ mãn. Chỉcó điều trụ sở chính của công ty lại ở Thâm Quyến, nên cô đành phải từ Thượng Hảiđi đến Thâm Quyến, căn nhà đã sớm giao lại cho trung tâm môi giới nhà đất bán hộrồi.

Vì tình yêu mà lưu lạc khắp thế giới, không phải đểđuổi theo người đàn ông cô yêu, mà là để né tránh sự vương vấn với người đànông đã có vợ.

Thế giới là nhà.

Cũng tốt, tình yêu đã không phải là đạt được thì làhọc được. Thực ra đối với Dương Như Tuyết, cô đã vừa đạt được cái hữu hình, vừahọc được cái vô hình. Dường như trong tình yêu của tất cả mọi người, cô là kẻ đạtđược nhiều nhất, cũng vì thế mà cô có một công việc tốt. Người ta vẫn nói: “Táiông thất mã” thật chẳng sai. Cái mà Dương Như Tuyết mất là ngựa, cái mà được làphúc.

Sau khi nói chuyện một chút về tình hình gần đây củamình, Dương Như Tuyết muốn Thẩm Anh Xuân phải giữ bí mật về tung tích của cô,không thể nói lung tung cho người ngoài biết. Trước mắt, chỉ có mấy người bạn họcthân thiết biết cô đang ở Thâm Quyến, anh chàng họa sĩ cũng không biết cô đang ởđâu. Cô không muốn có bất cứ vướng víu gì đến anh chàng này nữa.

Thẩm Anh Xuân cũng không có bất cứ một lời nhận xétnào đối với chuyện tình yêu này của Dương Như Tuyết.

Cô nói, cái gì đến sẽ đến, cái gì đi sẽ phải đi.Đúng vậy, đời người luôn luôn là như vậy. Đừng coi thường ba năm sau tốt nghiệpnày, hai năm trải nghiệm ngoài trường đời đã cho cô nhiều hơn những bài học giátrị về cuộc đời.

Có lúc, tình yêu chẳng qua chỉ là một trò chơi trongsự cô đơn của hai người. Khi cô đơn được giải tỏa rồi, thì tình yêu cũng theođó mà biến mất.

Dương Như Tuyết đã tìm được một công việc rất tốt,lương tháng của cô cũng không tồi. Trong ba mươi sáu kế, thì kế chuồn là thượngsách. Nếu như không gặp phải những va vấp trong tình yêu, thì làm sao cô có thểlưu lạc được đến Thâm Quyến, làm sao có thể trở thành trợ lý tổng giám đốc chomột công ty địa ốc lớn như thế được? Đây là công việc mà dù cô có nằm mơ cũngkhông thấy. Chỉ có điều, cho dù là thích hay không, lo cuộc sống cơm áo gạo tiềnmới là quan trọng, sinh tồn là số một, trước tiên phải tiếp tục sống. Dương NhưTuyết có thể tìm được một công ty có hiệu quả kinh tế như thế ở Thâm Quyến, quảđúng là một chuyện đáng chúc mừng.

Cuộc điện thoại thứ hai của Thẩm Anh Xuân là Từ Di gọiđến.

Không biết Từ Di đã nói gì với cô trong điện thoại,tóm lại hai người tâm sự với nhau một hồi lâu. Nhưng từ khi nghe xong cuộc điệnthoại của Từ Di, có thể khẳng định rằng, tâm trạng của Thẩm Anh Xuân lập tứcxoay chuyển ba trăm sáu mươi độ…

Nếu như không có người gõ cửa, Thẩm Anh Xuân cũngkhông biết là mình đang trong trạng thái thất thần.

Cũng may, người gõ cửa là trợ lý của cô, có một bảnbáo cáo khách hàng của tháng trước cần cô xem qua và ký tên, sau đó giao chogiám đốc các bộ phận để xét duyệt và tham khảo.

“Chuyện visa làm đến đâu rồi?”

“Hai ngày sau sẽ mang đến cùng với vé máy bay.”

Cuối tháng này, Thẩm Anh Xuân có chuyến công tác tạiMỹ. Cô đang chuẩn bị xin visa cho hai người, để Đường Lý Dục nhân cơ hội này màcảm nhận một chút xã hội tiến bộ của nước Mỹ. Bây giờ cô đang do dự chính mìnhcó phải là đã tự vẽ chuyện ra.

Buổi tối trở về nhà, Đường Lý Dục đã về, anh đã nấuxong cơm đang chờ Thẩm Anh Xuân. Thời gian hai người ngồi cùng nhau ăn cơm nhưvậy không nhiều, bình thường ai bận việc của người ấy, cũng rất ít khi đượcnhàn rỗi như thế này. Thẩm Anh Xuân gần như không ăn cơm ở nhà trừ bữa sáng, vàbình thường đều là Đường Lý Dục dậy sớm nấu bữa sáng, Thẩm Anh Xuân thì thứ nhấtlà không biết nấu ăn, thứ hai là cô sợ mùi dầu mỡ trong bếp. May thay, về mặtnày, Đường Lý Dục luôn chủ động, chưa bao giờ so đo tính toán với cô.

Thẩm Anh Xuân ngồi xuống trước bàn ăn, Đường Lý Dụcmúc một bát canh khoai nấu với táo đỏ đặt trước mặt cô, đây là món cô thích ănnhất. Nhưng Thẩm Anh Xuân lại chẳng hề có chút hứng thú nào với ăn uống, côđang có rất nhiều điều muốn nói với anh.

“Tối qua anh ở đâu?” Không nói còn đỡ, hễ nói là lạibực mình.

“Anh chẳng phải đã nói với em là có một người bạn đilàm ăn xa, nên anh ra bến xe tiễn?”

“Tiễn tận ba ngày?”

“Lại thế rồi, anh chẳng phải đã giải thích rồi haysao?” Đường Lý Dục không hiểu tại sao đợt này Thẩm Anh Xuân luôn kiếm cớ gây sựvới anh? Hễ cứ nói ra câu nào, là cáu giận câu đấy.

Lẽ nào tình yêu của anh và cô đã quá thời hạn bảohành chất lượng rồi sao? Lẽ nào hôn nhân thực sự là nấm mồ của tình yêu sao? Đãbiết vậy rồi, sao vẫn lao vào?

“Tiễn bạn tiễn đến nửa đêm?”

“Xe bị chậm giờ. Vì vậy, anh về hơi muộn một chút.Nhìn thấy em ngủ rồi, sợ làm phiền đến em…”

Tuy trả lời như vậy, nhưng Đường Lý Dục vẫn nhìn ThẩmAnh Xuân một cái bằng vẻ mặt không vui, cảm thấy cô đang điều tra sau lưng anh,không tin lời anh. Cô nghi ngờ anh như vậy, khiến anh rất bực mình, nhưng vẫn cốđể kiềm chế hỏa khí của mình. Anh không muốn cứ về đến nhà là cãi nhau!

“Vậy sao? Lãng mạn không?”

“Thẩm Anh Xuân? Em có ý gì?”

“Hãy hỏi chính anh ấy!” Thẩm Anh Xuân luôn cố kìmnén sự bức tức trong lòng, nhưng lúc này cô không muốn kìm nén và chịu đựngthêm nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này thì trong lòng cô sẽ bị nhịn đến nổ tung mất.

“Đường Lý Dục, anh đã gây chuyện còn có lý do để chấtvấn em!”

“Em chưa bao giờ tin tưởng anh, nếu em đã nghi ngờanh như thế, vậy thì anh cho em biết, anh ở cùng Hứa An Ly, lần này em đã hàilòng chưa? Em đã vui mừng chưa? Chẳng phải em hy vọng nhất anh nói như vậy haysao?

Thẩm Anh Xuân không ngờ rằng Đường Lý Dục lại cóthái độ như thế…

Đường Lý Dục ngay cả phản kháng cũng không có, mà thừanhận một cách ngoan ngoãn như thế, điều này đã phá tan chiến lược đã được nghĩtrước của cô – Anh sẽ tìm đủ mọi cách để chối cãi, cô sẽ bắt anh phải thừa nhậnhàng nghìn lần.

Thẩm Anh Xuân nhất thời cũng ngây ra! Rất lâu sau,cô phá vỡ sự im lặng, nói to: “Nếu đã như vậy, em chúc phúc cho hai người.”

Nói xong, Thẩm Anh Xuân đứng lên, bắt đầu thu dọn đồđạc của mình. Nơi đây đã không còn cần cô nữa. Bắt đầu từ bây giờ, tất cả đềuđã kết thúc. Thẩm Anh Xuân thậm chí còn chẳng đau lòng, cô chỉ cảm thấy tráitim bị kìm nén cuối cùng cũng tìm được lối thoát. Dường như bầu trời trước khimưa rào đều yên ả đến lạ, mưa rào đã quét đi tất cả hơi mù.

Mưa ầm ầm trút xuống. Không phải trên trời, mà làtrong mắt cô.

Loading...

Xem tiếp: Chương 24

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 135


Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11


Thất niên

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 13


Tớ Thích Cậu!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 45


Tam Nhật Triền Miên

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 116