Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Gửi Người Tôi Yêu Chương 13 .2

Chương trước: Chương 13



Gửi Người Tôi Yêu - Chương 13 part 2

Cô đau vì anh ta, vậy anh ta có vì cô mà đau khổkhông? Chắc là không, nỗi đau của anh ta là do người con gái khác gây ra.

“Đủ rồi!” Hứa An Ly tức giận ngắt lời Đường Lý Dục.Giữ nguyên thái độ đó, cô tiếp tục lấy hết dũng khí nói với anh ta: “Đúng thế,em quay lại là để nhìn cái bộ dạng đau khổ của anh đấy, thấy anh như vậy quả thậttrong lòng em vui mừng khôn tả, em nói như vậy, anh thấy vừa lòng chưa?”

Đúng thế, cô hận anh ta, hận anh ta lừa dối cô,nhưng không cho cô biết, còn cho rằng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, vẫn cứ tiếptục qua lại với cô.

Cô không hối hận vì sự lựa chọn của mình. Cô hận anhta, sự việc đã thành ra như vậy, mà ngay đến một lời giải thích cũng không có.Mối quan hệ giữa cô và anh ta chẳng khác nào chiếc áo cũ mặc chán rồi bỏ. Côlàm sao có thể không hận một kẻ tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế chứ? Cô làm saocó thể đối mặt với anh ta mà cười cười nói nói cứ như không có chuyện gì xảy rađược?

“An Ly, em còn nhớ điều em nói với anh, anh khôngvui thì em cũng không vui, giờ anh đang không vui mà em thật sự đang vui sao?”Đường Lý Dục cuối cùng cũng từ từ mở to đôi mắt nhìn Hứa An Ly. Với câu nói đầyhàm ý đó, anh ta dường như không để ý chút nào đến thái độ của Hứa An Ly.

Nhìn Hứa An Ly một hồi lâu mà không thấy cô nói câunào, anh ta đành tự giải thích: “An Ly, em là một cô gái trong sáng, thánh thiện,cho nên anh muốn được ở bên cạnh em một lúc, nhưng anh không muốn cả hai cứ imlặng không nói câu nào, anh chỉ muốn tâm sự với em một chút thôi, có đượckhông? Khi ở bên cạnh em, anh thực sự cảm thấy trong lòng được thanh thản, nhẹnhõm, không ưu phiền, không đau khổ, rất dễ chịu và thoải mái…”

Hứa An Ly từ từ nhắm mắt lại, đôi lông mày nhíu lại,cố ngăn không cho nước mắt trào ra.

Hòa hợp với anh thì có nghĩa lý gì cơ chứ? Em mãimãi vẫn là kẻ không thể đem đến tình yêu đích thực cho anh. Mãi mãi không thểyêu nhau một cách say đắm, cuồng nhiệt được. Có phải vậy không?

Một lúc sau, Hứa An Ly từ từ mở mắt ra và nói với ĐườngLý Dục một câu mà cô không tin rằng bản thân mình lại có thể nói ra được câunói đó: “Anh sai rồi, con người ta có thể thay đổi, đó là Hứa An Ly của ngàytrước, còn bây giờ Hứa An Ly đã không còn như những gì anh nghĩ. Hứa An Ly giờbiết ghen ghét, biết tức giận, biết chửi bới và nhiều thứ khác nữa.”

Đường Lý Dục thực sự thấy bất ngờ.

Anh ta đứng bật dậy, tiến gần về phía Hứa An Ly,khuôn mặt có phần phẫn nộ, khác hẳn với thái độ vừa nãy của anh ta.

“Hóa ra vậy, từ bao giờ em thay đổi như vậy? Thờigian có ba năm, quả đáng để người khác phải ngưỡng mộ.”

Hứa An Ly có định trốn cũng chả kịp, Đường Lý Dụcđưa tay xoa xoa lên đầu cô giống như hồi cấp hai, anh ta thích làm tóc cô rốibù lên, nhìn trông ngồ ngộ và nó cũng khiến anh thấy buồn cười. Giờ đây, anh talặp lại hành động đó lần nữa, cô vội né sang một bên, tránh để anh ta chạm vàongười mình.

“An Ly, em biết không? Anh rất nhớ những ngày có em ởbên, chỉ có niềm vui, không có nỗi buồn. Nếu như con người ta không lớn lên cóphải tốt hơn không? Nhưng đáng tiếc là chúng vẫn cứ lớn lên hằng ngày, và nhữnggì đã qua cũng không quay trở lại.”

“Anh nói xong chưa?”

Cô không muốn tiếp tục nói chuyện thêm một giây mộtphút nào nữa, bây giờ nói ra những lời lẽ đó còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Tốt xấu,vui buồn hay căm hận? Dù là cảm xúc gì cũng đều vô nghĩa cả rồi. Hứa An Ly nhìnĐường Lý Dục rồi quay lưng bỏ đi. Tiểu Khê nói quả không sai, cô đúng là kẻ yêuđến mê muội. Chẳng phải chính anh ta đã khiến cô thành ra như thế sao. Nhưng côquả thật cũng là một người vĩ đại, chịu đau khổ mà không nói ra một tiếng nào.

Anh ta với tay ra nắm lấy cổ tay cô kéo lại, ôctránh, nhưng anh ta vẫn nắm lấy bằng được. Cuối cùng thì bàn tay cô cũng nằm gọntrong tay anh. Thật lạnh lẽo!

Anh còn nhớ bàn tay cô trước đây rất ấm, lúc nàocũng ra mồ hôi, kể cả mùa đông. Bàn tay ấy giờ sao lạnh thế, lạnh đến nỗi thấutận trái tim anh.

“Bất luận là thế nào, An Ly, xin em hãy nhớ, anhkhông bao giờ quên em, từ trước đến giờ vẫn vậy. Em luôn ở trong trái tim anh,giống như một nàng thiên sứ trong sáng, thuần khiết, đẹp rạng ngời…”

Những lời nói ấm áp, ngọt ngào của ngày xưa, dánghình quen thuộc mà cô chẳng bao giờ quên được, một vẻ đẹp đầy mê hoặc… Tất cả vẫngiống như cái ngày đầu tiên cô nhìn thấy anh ta. Trong vài giây, đôi mắt cô bỗngtrở nên đờ đẫn.

Hứa An Ly không muốn xen vào chuyện tình cảm của ngườikhác, mặc dù kẻ thứ ba thực sự ngang nhiên trở thành kẻ thắng cuộc ở vị trí sốmột, còn cô thì lại trở thành kẻ thứ ba bị mọi người lên án.

Đời người có những chuyện nực cười như vậy đấy,thiên sứ bị vu oan trở thành ác quỷ, ông trời có lúc cũng không có mắt, đạo lýcũng có lúc lu mờ, đổi trắng thay đen.

Cho nên, lúc này, ngoài việc bỏ đi, cô chẳng còn sựlựa chọn nào khác.

Đi thôi, đi càng nhanh càng tốt, đi sớm lúc nào tốtlúc đấy, rời xa khỏi anh ta, mãi mãi rời xa anh ta. Anh ta sẽ không bao giờ thuộcvề cô, trước đây cũng vậy, sau này cũng vậy.

Hứa An Ly! Mày đừng có nằm mơ nữa! Mày hãy mau mau tỉnhlại đi!

“Xin lỗi, em đã thích một người, em không muốn ngườiđó hiểu lầm.”

Cô đi lúc này là sự lựa chọn đúng đắn nhất, đấy là kếtthúc tốt đẹp và thích hợp cho cả hai. Đường Lý Dục nắm lấy tay Hứa An Ly, siếtchặt, ánh mắt anh nhìn cô có chút giận dữ.

Hóa ra là như vậy! Anh còn cố gắng vì cô, lại còn thấycó lỗi với cô nữa chứ!

“Có thật không? Có phải đấy chính là nguyên nhân khiếnem bỏ rơi anh, giờ em đã có người yêu, cho nên gọi điện thoại em không nghemáy, em trốn tránh anh. Gần đây có phải em luôn ở bên Tần Ca phải không? Đừngnghĩ là anh không biết gì!”

Hứa An Ly tròn mắt ngạc nhiên, cơ thể bất động.

Đường Lý Dục anh ta còn mặt mũi để nói với mình nhữnglời này sao, thật sự là quá hồ đồ.

“Anh ta tốt hơn anh, anh ta có tương lai, tiền đồxán lạn, có thể kiếm được rất nhiều tiền! Em nhìn người cũng chuẩn đấy chứ, mớiđến đại học B có vài ngày mà em đã thu phục được một anh chàng nổi tiếng. HứaAn Ly, đến giờ anh mới biết rằng em có bản lĩnh ấy đấy?”

Hứa An Ly nhìn Đường Lý Dục ánh mắt ngạc nhiên, giốngnhư đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ. Vài lần, cô đã định ngắt lời anh ta,nhưng anh ta nói quá nhanh khiến cô chẳng còn cơ hội nói. Vẫn bám chắc lấy đôibờ vai của cô, Đường Lý Dục tiếp tục lớn tiếng: “Được rồi, Hứa An Ly, anh biếttình cảm của em và anh ta, cho nên em mới quên anh. Em đến trường đại học B,cũng chẳng nói với anh câu nào, là bởi vì em đã có ý định kết thân với anh ta từlâu rồi. Vì sao thế, em sợ anh làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người, sợanh mắng em? Em chẳng phải là vẫn muốn học tập tại BW sao? Sao em không theo đuổiước mơ của mình? Em đã ghét anh, hận anh vì không để ý đến em thì em còn đếntrường đại học B để làm gì!”

Anh ta càng nói càng tức giận!

“Hứa An Ly! Cô trọng tình hơn là trọng bạn!”

Hứa An Ly đần mặt ra!

Giống như trước đây, cứ mỗi lần không vui anh lại nỗiáu với cô, cô chỉ biết đứng đó cho anh mặc sức trút giận lên đầu… Nhưng giờđây, đã không còn là ba năm về trước nữa.

Anh ta không còn biết sợ ai! Anh ta có thể ngang ngượcvô lý như vậy!

Đường Lý Dục, anh điên rồi sao?

Gửi cho anh bao nhiêu tin nhắn, anh có hồi âm không?Khi em đứng ở sân bóng rổ chờ đợi anh, đợi đến tận khuya, anh đã ở đâu chứ? Anhcó người con gái khác, anh cũng không nói với em một câu, tất cả những điều nàyem có thể tha thứ. Nhưng điều em không thể tha thứ được chính là việc Đường LýDục anh và Thẩm Anh Xuân lại có thể thân mật quấn lấy nhau ngay trước mặt em…

Em đã chờ đợi ba năm, ba năm ấy em luôn mơ đến ngàychúng ta hội ngộ. Còn anh, anh đã có người yêu. Mặc dù anh có gửi thư cho em,nhưng trong thư anh cũng đâu có nói, đâu có nhắc gì đến cô ta. Anh có ý gì vậy?Giờ đây, sau khi đã chia tay, bị người ta đá, anh lại còn dám đến chất vấn em!

Đường Lý Dục! Anh là kẻ đạo đức giả, là kẻ ích kỷ!

“Được!”

Hứa An Ly hít một hơi thật sâu, nước mắt đã dâng lênnơi khóe mắt, hàm răng phát ra những âm thanh lách ách. Thực ra cô đã muốn chônvùi tất cả thật sâu trong lòng, nhưng Đường Lý Dục đã khiến cô phãi nói ra!

“Em nói cho anh biết, vì sao em không muốn quan tâmđến anh! Vì em không thể quan tâm đến anh! Em không có đủ tư cách để quan tâm đếnanh!”

“Anh! Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại khôngnhư thế!”

Cô gào lên, ngập tràn trong nước mắt. Đã đến lúc nàyrồi, còn gì phải che giấu nữa chứ?

“Em không cao quý như cô ta, không xinh đẹp như côta, thân thế cũng không bằng cô ta. Mẹ của cô ta là tỷ phú, bố của cô ta là đạisứ, còn mẹ của em chỉ là một giáo viên bình thường không thể mang đến cho anhvinh hoa phú quý! Không thể mang đến cho anh một tương lai tốt đẹp. Vì thế, khiyêu cô ta, anh đã không hề nói cho em biết. Còn em, em giống như một con ngốcyêu anh say đắm, ngu dốt chờ đợi anh. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy anhvà cô ta…”

Cô hít một hơi thật sâu, cắn chặt môi, trong lòng quặnthắt! Mở miệng nói tiếp, đằng nào thì anh ta cũng muốn biết, chi bằng nói ra tấtcả cho anh ta nghe, như vậy trong lòng cô cũng sẽ dễ chịu hơn.

“Để được ở gần anh, em và mẹ đã cãi nhau, xa cách vớicả Hà Tiểu Khê! Vì anh…”

“Nếu như anh nói, anh cũng đã thật lòng yêu em, emcó tin không?” Giọng nói của Đường Lý Dục như mưa thu rả rích không còn sức.

Hứa An Ly cười lạnh một tiếng.

“Em tin chứ! Nhưng em cũng tin rằng, sau khi gặp côta, chắc chắn anh sẽ quên đi cái thứ tình yêu này, lẽ nào không đúng vậy sao?”

Đột nhiên anh ta không còn gầm lên nữa. Giống như biếnthành một con người khác, anh lặng lẽ buông một tiếng thở dài. Khí thái sắc nhọnvà mạnh mẽ lúc nãy đã không còn, thay vào đó là một bộ dạng hoàn toàn bất lựcvà kiệt sức, giống như một đứa trẻ đang cần sự che chở và bảo vệ.

“Anh rất muốn được ra nước ngoài để tu nghiệp, nhưngkhông phải bằng cách lợi dụng tình cảm của cô ấy…”

“Anh không lợi dụng tình cảm của cô ấy, nhưng anhđang lợi dụng sự yếu đuối, lương thiện, trong sáng, trái tim như thiên sứ củaem…”

“… Xin lỗi em!”

“Một lời xin lỗi có thể giải quyết tất cả mọi thứđang xảy ra, có thể xóa bỏ quá khứ, có thể khiến em vui vẻ trở lại như trướcđây sao?”

Không phải là anh đang nắm chặt cánh tay cô, mà làcô đang rung lắc cánh tay của anh, không ngừng chất vấn.

Đường Lý Dục đưa tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt của HứaAn Ly, nhưng đã bị cô gạt phăng đi, cô không cần một sự cảm thông như vậy!

Cô sẽ xem như từ trước đến giờ chưa từng gặp anh. Rấtlâu, cô mới ngừng khóc, mới nguôi nỗi buồn khổ. Cô muốn rời khỏi anh với một nụcười trên môi.

Anh ta mới là người đáng phải khóc, phải hối hận.Anh ta mới là người đáng bị dằn vặt!

“Sao đến em cũng ruồng bỏ anh? Những ngày này, mọingười đếu nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, kiểu như vui mừng trước tai họa củangười khác. Trong thực tế, nhiều người đều có chung một tâm lý, họ không muốnnhìn thấy một tình yêu hạnh phúc lại kết thúc có hậu. Anh nghĩ, em không giốngnhư những người khác, trong suy nghĩ của anh, em mãi mãi là thiên sứ, nhưng khithiên sứ lạc xuống nhân gian, thì cũng sẽ trở thành người thường…” Đường Lý Dụcnói một cách khó khăn.

Hứa An Ly muốn an ủi anh ta, nhưng cứ mỗi khi bàntay cô gần chạm vào người anh, cô lại nhận ra rằng, cơ thể của cô cũng cứng đớnhư ướp lạnh.

“Em chưa bao giờ bỏ rơi anh… bởi vì…” Đột nhiên cônghẹn lại, nước mắt nhạt nhòa.

“Em… đã yêu anh rất nhiêu…” Giọng nói đuối dần.

Đường Lý Dục nhìn vào ánh mắt của Hứa An Ly, anh muốnôm chặt cô vào lòng, muốn sưởi ấm cho cô. Nỗi đau bị bỏ rơi, cuối cùng anh đãhiểu ra tất cả.

Hứa An Ly phải hít thở thật sâu, nếu không, cô sẽ bịnghẹt thở mà chết. Cô tiếp tục nói: “Đường Lý Dục, anh có biết không? Em đãnghĩ rằng, cả đời này có anh là đủ lắm rồi. Em đã nghĩ, chúng ta sẽ được ở bênnhau mãi mãi…”

Nếu như được sống lại. Nếu như tình yêu có thể bắt đầulại từ đầu. Nếu như em và anh có thể gặp lại nhau. Nếu như không có Thẩm AnhXuân. Nếu như anh bằng lòng…

“Nhưng bây giờ, em…” Hứa An Ly giằng tay mình ra khỏitay Đường Lý Dục, nói rõ ràng từng chữ: “Em hận anh.

"

Loading...

Xem tiếp: Chương 14

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Bạch Trạch

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 56



Con Dâu Nhà Quý Tộc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 12