41 Tô Việt ngón tay run nhè nhẹ, tiếp nhận vé xe La Mân đưa tới, theo bản năng nắm chặt trong lòng bàn tay, cứ như vậy sao? Ngày mai chính mình liền rời đi nơi này? Rời đi La Mân? Rời đi người mà mình yêu sâu đậm này sao, Tô Việt chỉ cảm thấy trong lòng vừa đau khổ vừa xót xa.
42 Nửa đêm trời nổi cơn giông, mây đen dầy đặc, tới rạng sáng khoảng ba bốn giờ, mưa bắt đầu rơi, Tô Việt bọn họ là buổi sáng mười giờ phải lên xe, buổi sáng Lưu Vũ Mai rời giường, nhìn đến thời tiết tối tăm như thế, trong lòng thở dài, chẳng lẽ là ngay cả ông trời cũng không nỡ làm cho bọn họ tách ra như vậy sao?
La Mân thức dậy rất sớm, từ sáng sớm đã ra bên ngoài mua bánh bao mà Tô Việt thích ăn nhất, cười hì hì đi vào nhà “Thừa dịp còn nóng mau ăn đi a, bằng không sẽ mau đói bụng đó.
43 La Mân sắc mặt tái nhợt để mặc tay Vương Tam chậm rãi sờ soạng trên người của mình, trên mặt Vương Tam rốt cục lộ ra nụ cười đắc ý.
“Trước thả bọn họ đi.
44 Vương Tam nhíu lông mày “Như thế nào, nghĩ muốn đổi ý?”
La Mân lạnh lùng nói “Ngươi đem ảnh chụp trả lại cho tiểu Việt, để cho hắn đi, ta sẽ ở lại, tùy ngươi muốn xử trí sao cũng được.
45 Khi Lưu Vũ Mai cùng Trần Trung thất tha thất thểu đuổi tới Hoa Hồng Đỏ, cảnh sát đã đem La Mân cùng Tô Việt mang đi, xe thị cục đến lôi thi thể Vương Tam đi, hết thảy tin tức đều bị phong kín.
46 Sáu tháng sau, trong một bệnh viện nhân dân ở ngoại thành, trong hoa viên dưới lầu, một thiếu niên tuấn tú sắc mặt tái nhợt, giờ phút này ngồi dưới ánh mặt trời, yên lặng nhìn về phía xa xa một cô bé ước chừng 4, 5 tuổi, tay cô bé đang cầm một quả bóng màu đỏ, đúng lúc này, cô bé kia nhẹ buông tay, quả bóng lăn hướng về phía Tô Việt, dừng lại ngay chân của hắn.
47 “Là ngươi? Ngươi cư nhiên còn có mặt mũi đến đây hả?” Tiểu Hà thấy rõ người tới, không khỏi tức giận tận trời, hắn một bên hướng ra phía ngoài đẩy Tô Việt đi, một bên oán hận nói, “Lão đại của chúng ta chính là nhìn lầm ngươi, xảy ra chuyện, ngươi vỗ vỗ mông một mình chạy trước, làm cho lão đại của chúng ta một người gánh tội thay.
48 Tô Việt kinh ngạc nhìn cửa sắt kia nặng nề đóng lại, từ nay về sau, đem mình cùng La Mân ngăn cách ở tại hai cái thế giới bất đồng, hắn cũng không biết, ngay tại khoảnh khắc cửa sắt đóng ấm lại, La Mân sớm rơi lệ đầy mặt, hắn chậm rãi đưa tay vào túi áo, cầm thật chặt một phong điện báo của mẹ Tô Việt vừa phát tới đầu ngày: “Hạnh phúc của Tiểu Việt ngay tại một ý niệm của ngươi, ta lấy danh nghĩa một người mẹ, khẩn cầu ngươi để hắn được tự do.
49 Quán cà phê Hương đảo, ba giờ chiều, một người phụ nữ sang trọng quần áo đẹp đẽ hơn bốn mươi tuổi xinh đẹp tuyệt trần đi vào đại sảnh, nàng rất nhanh chọn vị trí gần bên cửa sổ ngồi xuống, nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ có giá trị không nhỏ trên cổ tay.
50 Tô Việt thẳng đến đi vào hành lang, trái tim đều vẫn cứ đập cuồng loạn, tay hắn run rẩy ngay cả chìa khóa đều mở không được, thử vài lần, đều không thể mở ra cánh cửa.
51 Có lẽ là nhiều năm không gặp, hai người trong lòng chung quy hình thành một bức tường phòng vệ thật dày, nhất là Tô Việt, có rất nhiều chuyện muốn hỏi, rốt cục vẫn là không thể nói ra, hiện tại hỏi những chuyện đó còn ý nghĩa gì nữa, hắn, đã có gia đình cùng đứa nhỏ, bọn họ rốt cục vẫn là hai con đường song song không thể giao nhau.
52 Ngày kế, Tô Việt lúc ra cửa, trời đổ mưa, làm cho toàn bộ Phượng Hoàng hồ như bị bao phủ bởi mưa bụi mênh mông, Tô Việt nhìn nhìn không trung lộ vẻ lo lắng, trong lòng không khỏi nôn nóng, hai phút trước, một chiếc taxi vừa chạy đi, hiện tại tạm thời không có xe lại đây.
53 Tô Việt xế chiều đi trại tạm giam ở vùng ngoại ô gặp Vương Lập Gia đang bị giam giữ, quả nhiên người như ảnh chụp, là một chàng trai nhìn qua đặc biệt điềm đạm nho nhã, cao lắm là hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi.
54 Ngày kế, Tô Việt ngồi trên xe buýt hướng Vân Huyền. Vân Huyền cách Cổ thành khoảng 6 giờ xe chạy, mà nhà Vương Lập Gia cách Vân Huyền nghe nói cũng khá xa, còn muốn ngồi thêm hơn hai giờ đồng hồ.
55 Chưa tới năm giờ sáng, La Mân đã bị lão Mạch ở phòng kế bên lay tỉnh, nói là nhìn mặt trời mọc trên Hóa tử sơn, một nhóm mấy người mặc áo bông thật dày, đi trên sơn đạo gió núi lạnh thấu xương, từ khách sạn đến chỗ ngắm cảnh còn một đoạn sơn đạo rất dài
Đi qua bức tường loang lổ của Thanh Hà, lão Mạch thần bí tới gần La Mân “Nghe nói nơi này quẻ thực linh, lúc trở về đi vào thử một quẻ đi?”
La Mân theo ánh mắt của hắn nhìn lại ẩn ẩn ngửi được trong không khí, lưu lại mùi nhang khói, hắn không khỏi cười trêu chọc lão Mạch nói “Ngươi còn mê tín vậy a.
56 Vài người thanh toán tiền xong, lão Mạch đề nghị đi đập chứa nước cách thủy trấn không xa bơi lội, có người muốn đi, cũng có người muốn quay về, lão Mạch nhìn La Mân “Ngươi có muốn đi hay không?”
La Mân cười, vừa định nói “Đi thì đi, ” đột nhiên chỉ cảm thấy một trận hoảng hốt hụt hơi, đứng không được, phải dựa vào tường, chậm rãi ngồi xuống đi.
57 Cái gì gọi là duyên phận, có lẽ chỉ là lẩn quẩn đâu đó, lại làm cho người kia hiện ra trước mặt của ngươi.
La Mân không nghĩ buông tay ra nữa, hắn biết mình suốt cuộc đời cũng không thể bứt ra khỏi lưới tình được dệt nên bởi Tô Việt, hắn mạnh mẽ ôm người yêu dấu mà chính mình hằng đêm luôn mộng hồi tưởng trong lòng ngực, không khỏi cảm tạ trời xanh khiến cho mình cùng hắn, gặp nhau lần nữa.
58 Tô Việt chậm rãi khoác lên người chiếc áo lông cừu màu vàng nhạt, La Mân ấn không chịu nổi tức giận, nắm chặt cánh tay hắn, nhìn chăm chú vào đôi mắt thâm sâu như đàm thủy của hắn “Tiểu Việt, ngươi nói như vậy là có ý gì?”
“A Mân, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, ta nghĩ, mọi người không cần phải … Vì chuyện như vậy lại trói buộc lẫn nhau.
59 “Không được, không được, a Mân cứu ta, a Mân –. ” Tô Việt kêu to theo ác mộng tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt hơn nửa ngày, mới nhớ tới chính mình đang ở nơi nào.
60 “Tiểu Việt, ngươi còn không rõ sao? Không ai chờ ta, hiện tại đã không hề có người chờ ta. ” La Mân nhẹ nhàng nói ra câu này, sự thật giấu ở trong lòng đã lâu, chỉ cảm thấy Tô Việt nằm trong ngực mình bị chấn động mạnh.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 96