221 HỒI 13 - CHƯƠNG 12: CẤU KẾT (1)Lời nói của Lãnh Thiên Hi khiến khuôn mặt vốn tĩnh lặng của Lãnh Thiên Dục lóe lên tia bất thường. hắn nhớ đến vết thương trên vai Thượng Quan Tuyền, khi đó cô còn cho rằng người nổ súng bắn cô chính là hắn.
222 HỒI 13 - CHƯƠNG 13: ĐIỀU TRA (1)Lãnh Thiên Dục nghe Cung Quý Dương nói vậy thì chỉ nhếch mép cười. hắn không nói gì thêm, chỉ dựa người vào ghế, đôi mắt thâm thúy nhìn Cung Quý Dương trên màn hình như đang muốn nói “Cậu dám không giúp tớ tra ra à, cứ thử xem”.
223 HỒI 13 - CHƯƠNG 14: UY HIẾP? BỨC VUA THOÁI VỊ?Ánh trăng chiếu xuống khiến chiếc bóng của một cô gái kéo dài ra phía sau, từng làn gió mát rượi thổi qua.
224 HỒI 13 - CHƯƠNG 15: UY HIẾP Ở KHẮP MỌI NƠIVân và Vũ đưa mắt nhìn nhau, hai người cũng đồng thời nhìn Lãnh Thiên Dục, dường như họ đều vô cùng ngạc nhiên trước nguyên nhân được đưa ra.
225 HỒI 14: PHƠI BÀYCHƯƠNG 1: ĐẤU (1)Thời gian cũng như con sóng biểnĐưa những thứ ẩn giấu dưới đáy biển nổi lên mặt nướcCũng vùi đi những chuyện cần phải quênMâu thuẫn như vậyNhưng lại chân thật như thếChân tướng trôi nổiNhưng không có cảm giác bi thương nào mà thời gian có thể làm giảm bớtTình yêu thăng trầm cùng thời gian để rồi hóa thành mộtkhông có đáp ánChỉ có thể tùy theo lòng người.
226 HỒI 14 - CHƯƠNG 2: sự KHÁC THƯỜNG CỦA PHONG (1)Thượng Quan Tuyền nghe vậy, trong lòng cực kì chấn động… quả nhiên Phong có ý định phản nghịch với Niếp Ngân!cô ra sức giãy giụa nhưng cũng không làm được gì.
227 HỒI 14 - CHƯƠNG 3: LÃNH THIÊN DỤC VÀ NIẾP NGÂN (1)Bên trong mật thất nơi Thượng Quan Tuyền từng bị nhốt, bên cửa sổ là bóng dáng cô đơn của Lãnh Thiên Dục.
228 HỒI 14 - CHƯƠNG 4: KỸ THUẬT CẢI TRANG CAO SIÊU (1)- Giáo phụ William, xem ra bộ dạng này của tôi khiến ông sợ hãi rồi!“Lãnh Thiên Dục” chậm rãi mở miệng, nhưng giọng nói trầm thấp không mang theo sự lạnh lùng vốn có, chỉ có sự hứng thú và châm chọc.
229 HỒI 14 - CHƯƠNG 5: NỢ MÁURầm!Cửa bị Phỉ Tô đẩy ra, vẻ mặt đầy căng thẳng và lo lắng, nhưng khi thấy cha mình đang bị treo lơ lửng, khuôn mặt cô ta lập tức tràn đầy phẫn nộ.
230 HỒI 15: VÔ CÙNG CẤP BÁCHTình cảm mãnh liệt không thể phai nhòa như dòng nước chảy róc rách, không còn ai có thể ngăn cản tình yêu đôi taBức màn đã được vén mở, tưởng rằng là con cua ngang ngược, thì ra là đàn bươm bướm bay lượn bên bờ biển mênh môngNgười không hiểu sự ly biệt đâuNgoài mặt ngây thơ nhưng ánh mắt lại toát lên sự coi nhẹLật tung cả thế giới để tìm kiếmVậy mà lại không tìm được bầu trời của riêng tôi, bầu trời khiến tôi chao nghiêngCành lá xum xuê rồi cũng có ngày rụngGắng gượng qua từng ngày nhưng lại không thoát được dòng thời gianTựa như con bướm nhỏ không thể bay qua biển khơiGiọt nước mắt lăn dài, ngước mắt chứng kiến duyên đến rồi đi.
231 HỒI 15 - CHƯƠNG 2: LỄ TANG CHẤN ĐỘNG LÒNG NGƯỜI (1)Bầu trời âm u, mây đen dày đặc bốn phía nhưng lại không hề có giọt mưa nào!Hội trường tang lễ rộng lớn, không khí đầy tang thương!Hai câu đối phúng điếu được viết chữ màu trắng, to treo hai bên, chính giữa là di ảnh của giáo phụ William, bốn phía là hàng nghìn đóa hoa lan màu trắng.
232 HỒI 15 - CHƯƠNG 3: HÃM HẠI TRÍ MẠNGGiọng nói sắc bén và lạnh lùng vang lên như một mũi tên xuyên thủng vào bầu không khí đang đè nén…- Mọi người cứ yên tâm, đừng nóng vội, cả chín giáo phụ đều đã đến rồi đây! Tôi hoàn toàn có thể chứng thực những lời của cô Phỉ Tô đều là sự thật!Sau khi giọng nói này vang lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc, đồng loạt quay đầu về phía cửa…Tất cả các giáo phụ đều trợn tròn mắt!Phỉ Tô cũng sững sờ!Hai vị chấp pháp là Vân và Vũ cũng đưa mắt nhìn người vừa đến rồi lại quay sang nhìn nhau, không biết nên làm sao!Lôi cũng quay ra nhìn, khuôn mặt trầm xuống, hai tay siết chặt lại!Lãnh Thiên Dục chỉ khẽ nheo mắt lại, khuôn mặt tuấn tú như được điêu khắc trông rất hờ hững, toàn thân hắn toát ra sự lạnh lẽo và uy quyền đầy khí phách.
233 HỒI 15 - CHƯƠNG 4: CHỨNG THỰCCâu nói của Phỉ Tô khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ, còn Lãnh Thiên Dục lại cong môi nở nụ cười lạnh, hỏi: “Ý của cô là, trong lúc giết người, từ đầu đến cuối tôi không hề nói một câu nào hết, dù chỉ là một câu, đúng không?”- Đúng!Phỉ Tô chần chừ trong giây lát rồi đáp lời Lãnh Thiên Dục, câu hỏi này của hắn khiến cô không ngờ tới, thậm chí thấy không hiểu.
234 HỒI 15 - CHƯƠNG 5: PHẢN CHIẾN- Chuyện này… sao có thể? không thể, chính mắt tôi đã nhìn thấy!Mãi lâu sau, Phỉ Tô mới tìm lại được giọng nói của mình. cô ta bổ nhào về phía Lãnh Thiên Dục, nhìn vào đầu vai trống trơn của hắn, vẻ mặt cực kì kinh hãi!Còn Phong có lẽ cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, hắn siết chặt bàn tay to lại… suy nghĩ đến đêm hôm đó…Đúng, đêm đó đúng là áo sơ mi của hắn bị giáo phụ William kéo xộc xệch, nhưng lúc đó hắn không để ý, cũng quên mất hình xăm trên vai mình bị lộ ra.
235 HỒI 15 - CHƯƠNG 6: UY HIẾP LẠINiếp Ngân nhìn Phong, ánh mắt toát lên sự tiếc hận: “Phong Nhẫn, anh làm tôi thất vọng quá, nếu anh một lòng muốn thay cha nuôi báo thù, giết Lãnh Thiên Dục thì thôi, đằng này không ngờ tham vọng của anh lại lớn đến vậy, muốn hủy hoại cả hai tổ chức cùng một lúc.
236 HỒI 15 - CHƯƠNG 7: KIÊN ĐỊNHPhong thấy vậy thì chỉ cười lạnh, không có dáng vẻ đang hoảng loạn gì cả!Rất nhiều giáo phụ không hiểu tại sao Lãnh Thiên Dục lại chần chừ không chịu hạ mệnh lệnh, chỉ có Niếp Ngân là hiểu!Khi hình ảnh này được phát lên tức là muốn uy hiếp Lãnh Thiên Dục, cậu ta không thể coi thường an nguy của Thượng Quan Tuyền, ngay cả chính bản thân anh ta cũng như vậy.
237 ĐẠI KẾT CỤC (1): NGHĨ CÁCH CỨU VIỆNÁnh trăng thanh lạnh chiếu vào gương mặt Thượng Quan Tuyền, vẻ mặt cô không còn sự sốt ruột như ban nãy nữa mà chỉ còn lại sự bình tĩnh.
238 ĐẠI KẾT CỤC (2): NGHĨ CÁCH CỨU VIỆNLúc thanh đao chuẩn bị hạ xuống, đôi mắt Phong đầy khát máu, Thượng Quan Tuyền chỉ cảm thấy bụng mình nhâm nhẩm đau, cô không còn chút sức lực nào nữa…Nhưng đúng lúc này, tiếng leng keng lại vang lên, thanh đao đã rơi xuống đất.
239 KẾT THÚC (1)Nửa đêm trăng sáng, tổng bộ của BABY-MThượng Quan Tuyền mặc bộ quần áo đen đi về phía người đàn ông ngồi trên sofa, sau đó cô chậm rãi quỳ một gối xuống, giơ hai tay ra, Cỏ bốn lá trong tay cô lóe sáng!- Tuyền, em khá lắm! – Niếp Ngân đứng dậy, bước nhanh về phía trước rồi đỡ Thượng Quan Tuyền đứng lên.
240 NGOẠI TRUYỆN: HÔN LỄ LÃNG MẠN CỦA LÃNH THIÊN DỤC VÀ THƯỢNG QUAN TUYỀN (2) Bầu không khí trong phòng khách cực kì vui vẻ. Dì Trần bê khay đựng trái cây lên, cười rồi lắc đầu nói: - Bốn người này từ nhỏ đến lớn đều như thế này cả, chẳng có gì thay đổi hết! - Dì Trần, ai bảo dì là không có gì thay đổi chứ? Giờ trước mặt dì đâu phải chỉ có bốn người thôi đâu! – Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Lăng Thiếu Đường và Lãnh Thiên Dục rồi nở nụ cười tao nhã.