Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Chương 252: Cuộc Đàm Phán Đỗ Vỡ(3)

Chương trước: Chương 252: Cuộc Đàm Phán Đỗ Vỡ(2)



Dương Túc Phong gật đầu, giọng chậm rãi mà trầm thấp: “Nhưng chúng ta trước nay chưa từng chủ động khơi lên chiến tranh.”

Công chúa Khắc Lệ Tư Đế Na cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp thoáng qua một vẻ khinh thường, châm chọc: “Vậy xin hỏi quý quân và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ có gì khác biệt? Các người đều bá đạo như nhau, đều không cho người khác cơ hội lên tiếng.”

Dương Túc Phong lộ ra một nụ cười sáng lạn, từ tốn nói: “Có khác biệt chứ, ít nhất ta không vì xâm lược người khác mà tới, phải không?”

Mai Nạp Thiết Mỗ đứng bật dậy, hung dữ nói: “Nếu đã như thế, chúng ta cường liệt yêu cầu, quân đội ngoại quốc đều phải rút lui khỏi lãnh thổ Tô Khắc La, khôi phục lãnh thổ hoàn chỉnh của Tô Khắc La, chuyện của người Tô Khắc La sẽ do người Tô Khắc La tự mình giải quyết, đây không coi là quá đáng chứ? Chúng ta không nhúng tay vào, quân Lam Vũ các ngươi cũng không nhúng tay vào.”

Dương Túc Phong mỉm cười nói: “Đương nhiên là có thể, bất quá thực tế thì Tác Đán La Kiệt và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cấu kết, tạo cho nhân dân Tô Khắc La tai ương cực lớn, chúng ta phải tiêu diệt chúng mới được. Đương nhiên, các vị đem Tác Đán La Kiệt giao cho ta thì bớt được nhiều việc rồi.”

Áo Mã Đặc Nhĩ cười thâm trầm , nhún vai bình thản nói: “Về phần Tác Đán La Kiệt có phải cùng Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cấu kết hay không, ta nghĩ còn phải điều tra, trước mắt không có bất kỳ chứng cứ nào chứng tỏ bọn họ có câu kết chứ?”

Dương Túc Phong gật đầu nói: “Đương nhiên, chúng ta sẽ không hàm oan cho một người tốt nào, cũng không tha cho một kẻ xấu nào. Ta đã ủy thác Mễ Nặc Tư đại nhân toàn quyền điều tra việc này, tin rằng rất nhanh sẽ có được kết quả.”

Cả ba người đều hơi khẽ biến sắc, bọn họ đương nhiên biết Mễ Nặc Tư Lương Cách là dạng người thế nào, dưới sự thao túng của một chính khách lão luyện gian ngoan xảo quyệt này, Tác Đán La Kiệt câu kết với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ là chuyện ván đã đóng thuyền rồi. Cho dù không có, Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng sẽ biên tạo ra còn thực hơn cả sự thực. Trên chiến trường Tác Đán La Kiệt có thể một phủ chém chết mười tám tên Mễ Nặc Tư Lương Cách, nhưng nếu nói trên chính trị, cho dù mười tám Tác Đén La Kiệt cũng không phải là đối thủ của Mễ Nặc Tư Lương Cách.

Ngàn vạn làn không nên, Tác Đán La Kiệt không nên suốt đêm chạy về thành Bạch Thạch, quân Lam Vũ mặc dù hung tợn, nhưng trên lãnh thổ của Tô Khắc La dù sao cũng còn có chút kiêng kỵ, cho dù thái độ không thân thiệt mấy, nhưng cũng sẽ không đại khai sát giới với Tác Đán La Kiệt. Nhưng hiện giờ y vừa bỏ chạy, nhìn qua thì dành được sinh cơ và chủ động, nhưng thực tế lại đem bản thân vào vị trí cực đoan bất lợi, riêng một cái tội danh sợ tội bỏ chạy cũng cho y ăn đủ rồi.

Mà cho dù dùng đầu gối mà nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra được, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ khẳng định sẽ kéo Tác Đán La Kiệt xuống nước, chỉ cần bất kỳ một chỗ vịn nào có thể trì hoãn cơ hội diệt vong, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đều nhất định sẽ không bỏ qua.

Mai Nạp Thiết Mỗ có chút tức giận nói: “Nếu đã như thế, chúng ta còn đàm phán cái gi? Tô Khắc La không cần chúng ta tham dự, vương quốc Tháp Lâm cũng không cần chúng ta tham dư, cái gì cũng không cần chúng ta tham dự, chúng ta còn ngồi đây làm gì? Ăn cơm à?..”

Dương Túc Phong nhẹ nhàng cắt ngang lời nói của hắn, nói: “Các vị hẳn là là nhớ rõ, không phải là ta mới các vị tới đàm phán, mà là các vị chủ động tới đàm phán, chuyện hôm nay ta muốn thương đàm với các vị là chuyện khác. Mặc dù thế cục của Tô Khắc La và Tháp Lâm đã không thể thay đổi, nhưng quan hệ giữa ta và quốc gia của ba vị còn cần xác định một chút. Ta thích nói chuyện là đi thẳng vào vấn đề, mọi người cũng không cần phải che che dấu dấu nữa, cho dù cuối cùng cần chiến tranh để giải quyết vấn đề, đó cũng là phép tắc sinh tồn của thế gian.”

Mai Nạp Thiết Mỗ lập tức nhạy cảm nheo mắt lại, lộ ra ánh mắt âm ngoan như độc xa, hắn nố lức khống chế sự phẫn nộ trong lòng, nói gằn từng chữ:” Ngươi muốn như thế nào?”

Áo Mã Đặc Nhĩ và Khắc Lệ Tư Đế Na cũng ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Túc Phong, tình huống bọn họ lo lắng quả nhiên biến thành hiện thực, Dương Túc Phong căn bản không có tâm tư cùng bọn họ đàm phán chuyện Tô Khắc La, ngược lại nhe nanh múa vuột với bọn họ, bản thân bọn họ trở thành con mồi đưa tới tận cửa.

Dương Tức Phong nhìn qua ba người một lượt, chậm rãi nói: “Ta muốn cùng các vị chia sẻ lợi ích”

Ba người đưa mặt nhìn nhau, quả nhiên không ngời dự liệu, quân Lam Vũ đã không thể chờ được nữa muốn vươn ma trảo về phía bọn họ rồi. Y chẳng những không để ba nước dính vào chuyện Tô Khắc La và Tháp Lâm, hơn nữa còn bắt đầu vươn cánh tay của mình vào trong túi của ba nước. Nghĩ tới đây, Áo Mã Đặc Nhỉ và Khắc Lý Tư Đế Na đều có chút giận dữ, nhưng không biểu lộ ra giống như Mai Nạp Thiết Mỗ, bọn họ tạm thời còn không muốn hoàn toàn trở mặt với Dương Túc Phong.

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ và Ô Mạn Lặc Tư trả giá quá lớn, bọn họ không muốn dẫn lên vết xe đổ.

Áo Mã Đặc Nhĩ thông thả nói: “Ta muốn biết nội dung thực chất của chia sẻ lợi ích quý quốc đề xuất ra là gì?”

Dương Túc Phong nói: “Rất đơn giản, tám chữ thôi, tự do mậu dịch, chung hưởng tài nguyên.”

Áo Mã Đặc Nhĩ ánh mắt thâm trầm, nói: “Có thể giải thích kỹ càng hơn một chút được không?”

Dương Túc Phong nói:” Tự do mậu dịch chính là chính phủ các nước hoặc là người thống trị các thế lực, đều phải thực hiện chính sách kinh tế tự do cởi mở, không được thực hiện bất kỳ sự hạn chế nào với thương nhân bên ngoài hoặc kinh tế mậu dịch bình thường, không được thi hành chính sách khác biệt với thương nhân bên ngoài hoặc hoạt động thương nghiệp so với thương nhân bản quốc, không được chưng thu thế má cao hơn với thương phẩm nước ngoài so với thương phẩm cùng loại của bản quốc, không được kỳ thị thương nhân nước ngoài, quyền lợi hợp pháp của thương nhân nước ngoài phải được bảo hộ hợp lý và hiệu quả, thương nhân và hàng hóa có thể ra vào tự do ở tất cả các thành thị vừa cửa cảng, không được thi hành bất kỳ hạn chế nào.”

Mai Nạp Thiết Mỗ cười lạnh:” Như vậy còn cần hải quan làm gì?”

Dương Túc Phong bình thản nói:” Mục đích tồn tại của hải quan chính là vì xúc tiến kinh tệ mậu dịch, mà không phải là cản trợ kinh tế mậu dịch, ta nghĩ mọi người tốt nhất phải hiểu rõ điều này, khu vực dưới quyền khống chế của quân Lam Vũ chúng ta cũng có hải quan, nhưng bọn họ trước nay chưa từng gây trở ngại cho sự phát triển thương nghiệp mậu dịch.”

Khắc Lệ Tư Đế Na công chúa c ười lạnh:” Nói như vậy, thương phẩm vương quốc An Lai chúng tôi vận chuyển tới địa khu Mỹ Ni Tư tiêu thự, quý quốc cũng sẽ không làm bất kỳ hạn chết nào?”

Dương Túc Phong nói:” Đương nhiên.”

Mai Nạp Thiết Mỗ n hìn qua Áo Mã Đặc Nhĩ, lập tức ba người lại trao đổi ánh mắt với nhau, ba người đều có lòng riêng, bọn họ đều đang tính toán thực hiện thương nghiệp mậu dịch tự do sẽ mang tới nước mình lợi và hại gì. Lúa nước và ngô của Mễ Á Lôi, đậu tương và lúa mỳ của Mai Lý Đạt, đậu phộng và ca cao của An Lai, sảng lượng đều rất lớn, đây chính là cơ sở sinh tồn của bọn họ, bọn họ lấy đó làm tự hào. Nhưng nói như muốn thực hành thương nghiệp mậu dịch tự do, bọn họ căn bản không phải đối thủ của thương nhân như lang như hổ của Cách Lai Mỹ, bọn họ vất vả thận trọng duy trì kết cấu kinh tế bảo bộ sẽ bị phá vỡ triệt đệ, tất cả thành quả kinh tế cũng sẽ bị thương nhân nước ngoài cướp đi hết.

Loading...

Xem tiếp: Chương 252: Cuộc Đàm Phán Đỗ Vỡ(4)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Chuyện tình đêm mùa hạ

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 59


Hạnh Hoa Thôn Phục Hận

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 18



Sổ Tay Hình Cảnh

Thể loại: Trinh thám, Ngôn Tình

Số chương: 50


Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 495