101 Tác Kha Đột tiên phát chế nhân, chiếm tiến cử Tiêu Bố Y trước, Dương Thỏ Truân thiếu chút nừa bi hãn làm tức chết.
Dương Thố Truân ở bên cạnh Khả Đôn đã lâu, làm thế nào mà không rồ tâm tư Khả Đôn về công lao Tiêu Bố Y lập hôm trước, nghe khâu khí của Khả Đôn liền biết đã rất thưởng thức, Khả Đôn trong thế diện nhưng rất mến tài, có ý chiêu Tiêu Bố Y vào dưới trướng.
102 Bố Y lập tức ngóng nhìn mọi người, thấy bọn họ hoan hô Ngả Khăc Thản Thụy, cũng không hiếu gì.
Đợi đến khi Dương Đăc Chí giải thích điến cố Ngả Khăc Thản Thụy cho hãn một lần, Tiêu Bố Y mới có chút giật mình, lại có chút buồn cười.
103 cầu Nhiêm Khách săc mặt rất ít khi ngưng trọng như thế, Tiêu Bố Y biết người này có rất nhiều bí mật, đành phải đem mảnh mai rùa thu hồi lại, "Được rồi, đệ trước hết nghe cái gì là bí mật Thiên Địa Nhân tam thư cái đã".
104 Bố Y tuy bình tĩnh, nhưng dù sao cũng không phải là người tâm địa săt đá. Đêm khuya tĩnh lặng, lại có nừ tử như vậy dốc bầu tâm sự với hăn, tình ý miên man, hãn làm sao mà không động tâm?
"Ta vốn chỉ muốn rót cho huynh uống, nhưng ta cũng muốn uống rượu, ta chi sợ nếu ta không uống rượu, thì sẽ không dám nói ra tâm sự của mình.
105 Khi chui ra khòi trướng, Tiêu Bố Y cảm thấy thần thanh khí sảng, nhưng trong phút chốc không khòi có chút buồn bă.
Tối hôm qua tiêu hồn thâm tình làm hăn khăc cốt ghi tâm, nhất thời xúc động, muốn đi theo Mông Trần Tuyết tới Mỏng Trần tộc, giúp nàng giải quyết vấn đề.
106 Khi chui ra khòi trướng, Tiêu Bố Y cảm thấy thần thanh khí sảng, nhưng trong phút chốc không khòi có chút buồn bă.
Tối hôm qua tiêu hồn thâm tình làm hăn khăc cốt ghi tâm, nhất thời xúc động, muốn đi theo Mông Trần Tuyết tới Mỏng Trần tộc, giúp nàng giải quyết vấn đề.
107 Bố Y trên mặt ngưng trọng, nhiều ít có chút đau lòng, hăn đau lòng không phải vì Bối Bồi mà đau lòng là vì mình bị bằng hừu bán đứng. Tiêu Bố Y trọng tình trọng nghĩa, hãn chính là loại người vì bằng hừu mà tánh mạng có thế không cần, nhưng bông nhiên phát hiện, bằng hừu mà mình tín nhiệm rất có thế độc hại mình, điều này làm cho hăn làm sao không thương tâm cho được?
Hăn thật sự không hoài nghi Bối Bồi, Bối Bồi có thế cao ngạo một chút, có thế thanh cao một chút, nhưng trực giác của hăn cho rằng Bối Bồi không phải là tiếu nhân.
108 Vũ Vãn Hóa Cập đi ra khòi Thiên Hương phường, săc mặt đã âm trầm xuống như đáy nồi vậy, khạc một búng đàm xuống mặt đất, Vũ Văn Hóa Cập năm chặt năm tay, lâm bâm nói: "Cao Sĩ Thanh, ngươi lại dám làm cho ta mất mặt, ta sẽ không đế yên cho ngươi".
109 Đông Đô Lạc Dương, thiên cò danh đô. Lạc Thủv trôi qua, ngàv đêm không dừng.
Tiêu Bố Y đối mặt Lạc Thủy, nghe tiếng người lui tới, theo dòng nước không thôi.
110 Bố Y cáo biệt Uyển Nhi, sốt ruột đi về phía nừ tử hồng y biến mất, nừ nhản hồng y là ai, Nguyệt Quang sao lại ờ trong tav nàng, bộ dáng nhìn có vẻ bất đăc dĩ.
111 Lv Tĩnh cùng Tiêu Bố Y hàn huvên một lát, rồi đem cái cửa chinh lại, có chút ngượng ngùng nói: Chị dâu trong nhà mới vừa rồi từ cửa nhìn thấy đệ, nói với ta là đăc tội với vô lại, hiện tìm tới tận cửa, ta lúc này mới chinh lại cửa một chút, vô vào sẽ ngã, hv vọng đệ không phiền lòng".
112 Bố Y nhìn thấy vẻ kinh dị của mọi người, có chút buồn cười.
Bài thơ này đương nhiẻn không phải hắn làm, hắn còn có cái tài vãn thơ này, chi nhớ là căn cứ theo tư liệu ghi lại, đây là lúc Đường Bá Hò đăng sơn, bực mấy tên ăn xin làm trò với khách nẻn làm ra, nguvên văn là Nhất thượng nhất thượng hựu nhất thượng, nhất thượng trực đáo cao sơn thượng.
113 Khi Bối Bồi nói ra câu lấy thiên hạ làm trọng, chi ngóng nhìn Tiêu Bố Y mà không nói gì tiếp, chi có thế nghe được tiếng tim đập cùng tiếng hít thờ của hai người.
114 Ba ba - gõ cửa tiếng vang cá không ngừng, Tiêu Bố Y xoa tinh tùng - mắt buồn ngủ, ngáp đi mở cửa, nhìn thấy gõ cửa chính là viên hi, giương miệng rộng ngáp một cái hỏi: "Viên huynh, ly hừng đông còn sớm, tới đây làm chi?"
Lúc này ly hừng đông đích xác có chút sớm, canh ba mới qua, Tiêu Bố Y nhìn trước mắt - viên hi, trên mặt tràn đầy nghi hoặc, cũng trong lòng biết rõ ràng.
115 Bởi vì các khu phân theo tinh tượng trên bầu trời, đem tam viên tinh nhị thập bát túc, người là trung tâm của trời, cho nên cổ đại đều cho rằng Tử Vi viên là chỗ của Thiên tửở, cho nên cung thành bình thường được gọi là Tử Vi thành.
116 Nhà Tùy ở trung ương thiết lập chế độ tam tỉnh lục bộ, phân hóa quyền lực của thừa tướng. Tam tỉnh là Thượng Thư tỉnh, Nội Sửtỉnh và Môn Hạ tỉnh. Thượng Thư tỉnh không việc gì không quản, nói cách khác Thượng Thư tỉnh ở Đại Tùy có quyền lực cực cao, quản lý chính vụ toàn quốc, thống lĩnh cả lục bộ gồm Lại bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Hình bộ, Dân bộ, Công bộ.
117 Sau khi Bố Y đến Đông Đô, hôm đầu ngủ không yên giấc. Sáng hôm sau vừa rời giường, thì những thanh âm của tự nhiên đã tràn ngập lỗ tai, hồng nhật bạch vân? Hồng nhật bạch vân?
Đẩy cửa đi ra ngoài, ngoài cửa không có hồng nhật bạch vân, Viên Hi đã như môn thần đứng sẵn ở ngoài cửa, mỉm cười nhìn Tiêu Bố Y, hắng giọng nói: "Bối huynh dậy sớm vậy, mấy ngày sáng sớm tới tìm huynh nhưng cửa phòng đều đóng chặt, lần này cuối cùng cũng tìm được Bối huynh, cũng không bõ công đi lại".
118 Bên trong mặc dù đông đảo, Tiêu Bố Y đứng tại nơi này, lấy tính mệnh ra đánh cược, thoạt nhìn so với Dương Quảng còn trang nghiêm hơn, chỉ là dưới ánh mắt mọi người Tiêu Bố Y vẫn bảo trì nụ cười, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
119 Bố Y khi từ Tứ Phương quán về lại Cao Thăng khách điếm, liền đâm đầu vào ngủ, Viên Hi đi tới hô hoán gọi cửa, hắn cũng làm như không có nghe thấy.
Chuyện ngươi lừa ta gạt trong khoảng thời gian này hắn thấy nhiều, hơn nữa càng ngày càng chìm sâu vào đó, khó có thể tự kềm chế, lần này Vũ Văn Hóa Cập vô hình trung lại mất mặt, đối với mình lại càng không từ bỏ ý đồ.
120 Bố Y sau khi về lại khách điếm, một hạ nhân đã sớm ở đó đợi hắn. Lúc trước Viên Lam trong chuyến ra quan ngoại cũng dẫn theo người này, Tiêu Bố Y nhớ hắn gọi là Lỗ Đại Lực, liền mỉm cười bắt chuyện.