21 “Khuynh Nhiên…” Giọng nói sâu kín, mang theo cảm giác tưởng niệm như có như không, làm cho người ta không hiểu sao mà cảm thấy như thiên âm mờ mịt phảng phất như từ trên trời truyền xuống.
22 Cả đoạn đường không ai nói
gì, Du Niệm và Đan Khương Hằng im lặng tiêu sái đi, hương thơm nhàn nhạt lượn lờ ở chóp mũi, làm cho người ta vui vẻ, thoải mái tinh thần.
23 Không thể không nói, Du Niệm nói những lời này đều doạ mọi người, muốn toàn bộ sao sáu cánh của thất tịch, cô đúng là dám nói ra lời này.
“ Vậy, thế nào?” Du Niệm quay đầu nhìn Cố Dịch Hiên.
24
Du Niệm nghe lời làm cho Khúc Quyến Si có chút giật mình, mày cau lại, nhìn sâu vào đôi mắt làm người ta không tự chủ mà sa vào, không tự giác hỏi ra câu hỏi mà chính anh cũng chưa ý thức được.
25 Lời nói của Đan Vận Hi làm cho một trận gió lạnh thổi qua tất cả mọi người đứng trong sân, roi trong tay vung lên, mặt mày hung dữ: “Tất cả đều cút đi nhà tù diện bích!”
“Vâng.
26 *Tiết tháo: nói khái quát là danh dự nhân phẩm, xấu hổ, nói rõ ra là không biết xấu hổ nhưng mình thấy để không có tiết tháo hay hơn.
Buổi chiều, Du Niệm trực tiếp đi về hướng phòng hiệu trưởng, theo như Đan Vận Hi nói, nếu muốn tham gia vài cuộc thi kia thì phải tìm hiệu trưởng đăng kí.
27 Ánh mặt trời trải dài loang lổ trên mặt đất, tạo nên nhiều điểm sáng tối, giống như cái gì đó cực kỳ xinh đẹp.
“Ngô…” Một tiếng than nhẹ nhàng thoải mái vang lên, có phần trầm thấp, nghe vào tai lại trở nên vạn phần gợi cảm.
28 Điện thoại của Khúc Quyến Si, Du Niệm luôn luôn nuông chiều bạn trai, sao có thể vì vui thích của mình mà không nhận?
“Nên dừng. ” Du Niệm dừng ngay lúc quan trọng, nhìn về phía Côi Dạ Tước.
29 Du Niệm liếc mắt nhìn cây đinh giấu ở ngón tay của Lương Lễ, chậm rãi tiêu sái kéo Khúc Quyến Si đi qua đó, đôi mắt nhu hoà lúc nào cũng phản chiếu rõ nét người cô nhìn, khiến người ra có loại cảm giác cô đang chuyên chú nhìn mình, mình là người được người ta quý trọng độc nhất vô nhị trên đời.
30 Hai ngôi sao sáu cánh thuỷ tinh nằm trong bàn tay gần như trong suốt càng thêm nổi bật, con ngươi tĩnh lặng như nước của Lương Lễ vừa nhìn thấy, đồng tử lập tức hơi co lại, nếu Du Niệm không có thói quen nhìn vào mắt đối phương, chắc chắn sẽ bỏ qua thay đổi trong nháy mắt này.
31 Lúc này, Khúc gia.
Trong khuôn viên rộng lớn đến thế, ngói đỏ gạch cẩm thạch, một hàng lính cảnh vệ mặc quân phục đeo súng khiến biệt thự nghỉ mát trở nên nghiêm trang.
32 “Ồ… Thật không hổ là ‘Điện hạ’ của nhà La Sinh Nhược?” Khúc Duệ Hiền giật mình, cuối đầu nở nụ cười nhạt, gọng kính vàng dưới mắt giống Khúc Quyến Sí như đúc, trong con ngươi của hắn dường như có sự thưởng thức nhưng lại chứa một tia phức tạp.
33 Bởi vì tính tình thẳng thắng của Du Niệm, khiến mục đích một chuyến này của Khúc Duệ Hiền cuối cùng vẫn không thành công, thậm chí có thể nói, là phản hiệu quả.
34 Trước mặt lúc thực lực tuyệt đối cường đại, tất cả âm mưu quỷ kế đều chính là tiểu kỹ xảo tôm tép nhãi nhép không đáng nhắc tới mà thôi.
Lời nói Du Niệm giống như một cục đá nhỏ ném vào mặt hồ yên tĩnh phá huỷ mọi thứ và cũng làm cho những tư tưởng bị giam cầm chậm rãi tạo nên những gợn sóng
Con ngươi đen đến tĩnh mịch của Lương Lễ nhìn bóng dáng Du Niệm chậm rãi đi qua góc bên kia, đôi mắt có chút chiếu sáng , giống như sao băng lướt qua vô hạn không trung, xinh đẹp nhưng rất nhanh trôi đi, vẫn là mỹ lệ không thể sánh bằng.
35 Tóc vàng cuộn sóng lớn, giống như thiên nga tao nhã rơi xuống, mắt phượng ngọc lục bảo tao nhã hẹp dài, khóe miệng nhướn lên nụ cười dịu dàng, xinh đẹp khiến cho người ta tâm động, lại làm cho người không thể bỏ qua là huyết thống hoàng thất có cuộc sống sung sướng từ nhỏ và trời sinh tao nhã, cao quý không thể xâm phạm, xinh đẹp mà có gai, khiến cho những người đàn ông tâm động, cũng là hoa hồng có gai kiều diễm không nhàm chán.
36 Lời nói của Du Niệm, làm cho trái tim người ta không khỏi có chút co rụt lại, một cảm giác không rét mà run xẹt qua sau lưng.
Cả người Thần Điềm Nhi hoảng hốt không thôi nhìn khuôn mặt thản nhiên cười yếu ớt của Du Niệm, cô cười dịu dàng như thế, nhưng mà ở trong mắt cô ta lại tựa như ma quỷ khiến người ta kinh hãi, tựa người con gái như cô ta vốn không có căn bản võ thuật, căn bản chịu không nổi một phần sát khí của Du Niệm, chỉ có thể toàn thân ức chế run rẩy đứng ở tại chỗ.
37 Huy chương sao sáu cánh thứ ba lóe ra ở trong tay, Du Niệm chậm rãi đi dọc trên đường, một bên nhìn trong tay sao sáu cánh, một bên nhìn về phía Khúc Quyến Sí và Côi Dạ Tước đồng hành cùng cô.
38 Đuổi Lương Hàn đáng thương hề hề đi, Du Niệm lấy xuống đoạn vải nơ con bướm màu đỏ xuống, mở ra toàn bộ nút thắt áo khoác màu đen, lộ ra áo sơmi màu trắng bên trong, cởi bỏ hai nút thắt ở trên của áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh, một đầu tóc đen rối tung ở trên người, chỉ là vài cái động tác đơn giản cởi bỏ như thế này, liền khiến tao nhã thục nữ thêm vào một phần dã tính xinh đẹp.
39 Biệt thự Côi Dạ Tước quang cảnh tuyệt đẹp, vùng ngoại thành tấc đất tấc vàng.
Du Niệm cởi áo khoác để trên sô pha màu đen, tinh tế đánh giá nội thất biệt thự này, giống như Côi Dạ Tước mang đến cho người ta cảm giác, sô pha màu đen, cái bàn màu đen, trang hoàng màu đen, Du Niệm chân không ở trên mặt sàn lạnh như bang đi: "Tôi thích phòng ở có thảm hơn " Bởi vì cô thích để chân không, hương vị nguyên thủy nhất, làm cho người ta khó có thể cự tuyệt tư vị tốt đẹp.
40 Trong tuần tháng chín.
Trong học viện hoàng gia Bautis, mỗi một phòng học đều im lặng chỉ còn lại có thanh âm ngòi bút chuyển động sàn sạt trên giấy.