61 Màn đêm bao trùm lên vạn vật, ánh trăng lúc tỏ lúc mờ, mây trôi lững lờ giữa bầu trời đầu đông. Tại bệnh viện trung ương. Mặc Khiêm Nhân đứng trong phòng Kim Bưu Hổ, ánh mắt dán chặt lên khung cửa sổ không buông rèm, hắn đang chờ đợi cái bóng ma kia.
62 3. Trong quá trình đại hội thể dục thể thao diễn ra, học sinh Lưu Tư Lan sẽ tạm trú tại học viện Tử Viên, học viện này cũng giống như Lưu Tư Lan, không có học sinh ở trọ nhưng vẫn có ký túc xá, vì vấn đề trật tự nên học sinh Lưu Tư Lan không được phép rời khỏi Tử Viên trong suốt ba ngày.
63 Học viện Tử Viên có tất cả ba khu nhà ăn, chất lượng thức ăn đương nhiên không cần bàn cãi bởi đây chính là một học viện quý tộc không hề thua kém Lưu Tư Lan dù là về mức giàu có hay độ vang dội.
64 “Như Sâm!” Chu Nhã Nhã gọi thật to nhưng Mộc Như Sâm vẫn tiếp tục cất bước, chỉ để lại cho ả một bóng lưng tuyệt tình đang dần chìm vào nắng vàng rực rỡ.
65 2. Mộc Như Lam nhìn cánh cửa màu trắng đang đóng im lìm, đoán chắc không phải là Mộc Như Lâm, bởi vì sáng nay cậu phải tham gia một cuộc thi phát minh với học viện Tử Viên.
66 3. Mộc Như Lam đầu đầy mồ hôi nằm mệt mỏi trên giường, tuy đã uống thuốc giảm đau nhưng vẫn còn cảm thấy rất khó chịu. Ngay khi cô nghĩ mình sắp hủy luôn cái giường dưới thân, Mặc Khiêm Nhân cuối cùng cũng mang về mấy gói băng vệ sinh.
67 4. Mộc Như Lam nằm tĩnh dưỡng cả ngày, trong phòng y tế gió lạnh hiu hắt, yên tĩnh không một tiếng động. Mà ở bên ngoài thì hoàn toàn trái ngược, ánh mặt trời chói chang, trận đấu giữa các học sinh liên tục diễn ra, mọi người đùa giỡn ồn ào náo nhiệt.
68 1. Người trẻ tuổi muốn bật đèn, ngặt nỗi công tắc lại nằm ở bên ngoài, anh ta đi vào rồi nên cũng lười quay ngược ra, thế là đành đánh liều bước tiếp.
69 2. Chu gia. “Choang!” Tầng ba truyền đến tiếng đồ vật bị ném vỡ tan tành. Đang ngồi dưới phòng khách tầng một rối rắm nghĩ xem ngày mai nên mặc đồ gì để đi gặp Mộc Như Lam, Chu Tô Luân lần thứ mười tám bị cắt đứt mạch suy nghĩ, cuối cùng cũng không nhịn được phải đứng lên, gương mặt âm trầm như phủ một tầng bóng ma.
70 Thời gian như nước chảy, đến nhanh, đi cũng vội vàng. Thấm thoát đã mấy ngày trôi qua. Sớm tinh mơ, Mặc Khiêm Nhân vừa ra công viên tản bộ thì đột nhiên bị vài viên cảnh sát lạ mặt chặn đường, thô lỗ mời thẳng đến “cục cảnh sát”, sở dĩ phải đặt trong dấu ngoặc kép là vì cục cảnh sát này chỉ là một gian phòng cho thuê, diện tích nhỏ hẹp, cả phòng có đúng một ô cửa sổ nhỏ nằm sát trên cao, thoạt nhìn chẳng khác gì một nhà giam.
71 Bởi vì không chỉ có tâm tư dơ bẩn với chị gái mà còn để chị ấy bị thương ngay trước mặt mình nên dù rất muốn gặp nhưng Mộc Như Sâm vẫn tránh chạm mặt với Mộc Như Lam suốt mấy ngày nay: cậu tranh thủ ăn cơm sớm hơn mọi người, ăn xong liền trốn trong phòng, buổi tối thì suy nghĩ nhiều đến mất ngủ, buổi sáng lại phải dậy sớm để chạy đến trường, tiếp tục trốn trốn tránh tránh.
72 Từng chiếc xe cảnh sát hú còi inh ỏi lao đi trên đường lớn. Những con người ở đây đã quá quen với sự thối nát đằng sau lớp vỏ bọc phồn hoa chốn đô thị, đối với cảnh tượng ầm ĩ này, bọn họ cùng lắm cũng chỉ lơ đãng liếc một cái, sau đó lại tiếp tục cuộc sống của chính mình.
73 Editor: bồcônganhBeta-er: MDLNhìn cây kẹo mút màu hồng trong túi nilon trong suốt, ánh mắt lạnh nhạt của Mặc Khiêm Nhân như ngưng kết một tầng hàn băng, khí lạnh quanh thân làm cho những người đứng gần không khỏi cảm thấy khó thở.
74 Vụ kiện lần này gây ảnh hưởng rất lớn tới Mộc gia, nguyên bản là một mảnh đất người người tranh đoạt, vậy mà chỉ sau một đêm, không nói không rằng, tất cả mọi người đều rút lui hoàn toàn, đã thế bảo địa cũng trở thành xấu địa, chưa xây dựng xong đã có người chết, đúng là xúi quẩy!Kha Uyển Tình bởi vì kinh hách quá độ, ban đêm lại mơ thấy ác mộng liên tục nên ngày hôm sau rời giường liền mang theo một đôi mắt thâm quầng và sắc mặt tiều tụy.
75 Sau khi ăn trưa ở nhà hàng Lâu Lan, Mộc Như Lam và Mộc Như Lâm liền trở về học viện Lưu Tư Lan. Buổi chiều Đổng Tứ Hiên sẽ đến đây quay MV, lúc này trong học viện đã có không ít học sinh, đương nhiên bọn họ đều là vì Đổng Tứ Hiên mà đến, nếu không có hội học sinh làm công tác quản lý trật tự thì e là sẽ xuất hiện rối loạn ngay khi con người đầy mị hoặc kia vừa đặt chân bước vào Lưu Tư Lan.
76 Hai người sánh vai nhau mà đi, tán cây trên đỉnh đầu bị gió thổi xào xạc, một chiếc lá khô rụng xuống theo làn gió, khẽ khàng dừng chân trên đầu Mộc Như Lam.
77 Lục Tử Mạnh thân mang trọng trách mà Lục mụ mụ giao phó, không thể không mặt dày phớt lờ ánh mắt lạnh thấu tâm can của Mặc Khiêm Nhân để bám theo phía sau hai người bọn họ, cuối cùng cũng vất vả hoàn thành xong nhiệm vụ —— mời Mộc Như Lam đến Lục gia ăn tối.
78 Trăng sáng vằng vặc lơ lửng giữa bầu trời cao, thắp lên một chút ánh sáng trong đêm đen mờ mịt. Biệt thự Lục gia tĩnh lặng như tờ. Trong căn phòng đã bị khóa trái, Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân mỗi người chiếm một phương, Mặc Khiêm Nhân ngồi xem tài liệu trên sô pha gần cửa sổ sát đất, còn Mộc Như Lam thì hí hoáy vẽ trên một chiếc ghế sô pha khác ở phía đối diện.
79 Vầng trăng như ẩn như hiện sau làn mây che khuất, ánh đèn đêm càng thêm rực rỡ lấp lánh. Thành phố G được mệnh danh là “Thành phố không ngủ”. Mặc dù bây giờ đã là bình minh nhưng trong thành phố này vẫn chỗ tối chỗ sáng, chỉ có nơi đây không hề tối tăm một chút nào.
80 Mộc Như Lam và Thái Sử Nương Tử cùng vào ngồi trong khu ghế đặc biệt, Thái Sử Nương Tử cười đến gập cả người. “A ha ha ha. . . Mẹ nó, cười chết tớ rồi, cái mặt đần độn của nó đúng là tức cười không chịu nổi, cứ như vừa nuốt phải sh!t ấy ha ha ha.