21 Nhìn thấy nụ cười câu hồn của Mộc Như Lam, hô hấp của Âu Khải Thần như dừng lại, hắn ngập ngừng, “Sao thế?”“Nhớ lại một ít chuyện thú vị, chỉ tiếc là sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
22 Lễ kỷ niệm thành lập trường chấm dứt vào khoảng năm giờ chiều, thế nhưng đối với các học sinh, đây mới là thời điểm bắt đầu thật sự. Ngày hôm nay học viện cho phép mọi người ở lại đến tận mười giờ tối, trong khoảng thời gian đó tha hồ bày trò chơi, đốt lửa trại,… Mộc Như Lam vốn không muốn tham gia, cô không thích những nơi đông đúc.
23 “Mộc học tỷ!” Một giọng nói vui vẻ xen lẫn ngạc nhiên vang lên. Mộc Như Lam quay đầu thì thấy Chu Nhã Nhã và An Tả Tả đang đi tới. Cả hai đều mặc thường phục, trên mặt An Tả Tả tràn ngập kinh hỉ, Chu Nhã Nhã thì vẫn lãnh diễm như trước, hàng mi cô ta nhíu lại không vui.
24 Edit: MDLMộc Như Lam làm như không thấy ánh mắt đắc ý khiêu khích của Bạch Tố Tình, “Ba mẹ, bọn con về rồi. ”Kha Uyển Tình vừa nghe đã lập tức đứng dậy đi ra đón, khóe miệng Bạch Tố Tình cứng lại.
25 Edit: MDLCô ngồi xuống bàn làm việc, mở ngăn kéo, bên trong là một sợi dây chuyền nho nhỏ trong suốt màu xanh nhạt, mặt dây chuyền tinh xảo có hình con hạc trắng đang giương cánh.
26 “Như Lâm!” Mộc Như Lam nhíu mày không vui. Mộc Như Lâm thấy vậy thì chua sót nghĩ, phải rồi, người chị yêu thương của hắn là một thiên sứ lương thiện, cô làm sao có thể chết mà không cứu, thờ ơ phớt lờ học sinh trường mình được? Hai năm trước khi mới vào trung học, cô vì đám học sinh rác rưởi ở ban F mà cực khổ chặn lại các trận ẩu đả của mấy tên lưu manh này, thậm chí còn quỳ xuống trước mặt người khác chỉ để bảo vệ bọn họ, hôm nay lại còn vì cứu một Chu Nhã Nhã không quen không biết mà suýt nữa bị thương!Cậu thật mong chị gái mình có thể nhẫn tâm một chút, chỉ cần cô bình an cả đời là được, cho dù đối tượng bị đối xử nhẫn tâm là cậu thì cũng không sao.
27 Bình thường sau khi tan học, Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm sẽ không trở về cùng Mộc Như Lam, bởi vì cô học nhiều hơn một tiết, hơn nữa sau đó còn ở lại trường giải quyết chuyện của hội học sinh.
28 Đoạn Nghiêu, người được nữ sinh học viện Lưu Tư Lan tặng cho biệt danh “hoa yêu”, chính là cậu con trai ngu ngốc mà quật cường từng được Mộc Như Lam cứu một mạng.
29 Xe vừa mới khởi động, cô liền nhận được cuộc gọi từ Lam Nhất Dương, hắn hét vào điện thoại một đống đồ ăn rồi tắt máy cái rụp. Mộc Như Lam ngẩn người một lúc để tiêu hóa lời của Lam Nhất Dương, cô bật cười, “Hải thúc, đến Lâu Lan các.
30 Mộc Như Lam không biết mình đã khiến cho Mặc Khiêm Nhân rối rắm như thế nào, cô mang thức ăn đến trước cửa phòng Lam Nhất Dương, gõ cửa vài cái rồi bước vào.
31 Ngay sau khi bố mẹ ruột của Lam Nhất Dương ly hôn vì kẻ thứ ba, Lý Diễm liền dẫn theo Lam Bỉnh Lân – nhỏ hơn Lam Nhất Dương hai tuổi – đến sống tại Lam gia, tự ình là Lam thiếu phu nhân.
32 Khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa đang bắt đầu được xây dựng, phía sau khu biệt thự ngoại ô đã đổ sẵn một đống đất lớn, cây cối xung quanh cũng bị chặt đi kèm theo sự xuất hiện của những cái lỗ đào, xem ra sắp chuẩn bị đặt móng.
33 Mộc Như Lam ngồi xổm bên cạnh Kim Mạt Lỵ, vui vẻ thưởng thức ba con rối nghệ thuật, “Nhìn này, rất đẹp có phải không? Cứ như là họ sống mãi mãi vậy, cô có nghĩ rằng linh hồn họ sẽ bị nhốt trong thân con rối này mà vĩnh viễn không thể siêu sinh không?”Kim Mạt Lỵ khiếp đảm muốn bỏ trốn, nhưng cơ thể cô ta ngoại trừ đôi mắt có thể chuyển động, còn lại tứ chi, đầu, mình đều bất lực, chẳng khác gì cá nằm trên thớt.
34 Chiếc xe thể thao màu đen cua một đường cong điệu nghệ, lao vụt về phía hướng khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa. Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng nhìn về trước, thỉnh thoảng lại bẻ tay lái, thuần thục len lỏi trong con đường đông nghẹt xe cộ.
35 Hai cô bé chết rất thảm, hạ thân biến dạng đến mức không nỡ nhìn. Trong khi Kim Mạt Lỵ mở to mắt xem từ đầu đến cuối, Mộc Như Lam đã phải nén lửa giận giả vờ bất tỉnh, cô sợ rằng những tên sát nhân bồng bột này sẽ giết người diệt khẩu.
36 Editor: MDLQua song sắt hẹp, hai đôi mắt mượn ánh trăng để quan sát nhau, một bên lạnh lùng sắc bén, một bên ấm áp nhu hòa. Mộc Như Lam từ từ đi tới, cô không mở cổng mà chỉ ngờ vực nhìn người đàn ông đứng đối diện, “Mặc tiên sinh? Có chuyện gì sao?”Mặc Khiêm Nhân kỹ lưỡng quan sát cô từ đầu đến chân, sau đó hơi giật giật mũi, “Mộc tiểu thư bị thương à?”Cô mỉm cười, “Sao anh lại nghĩ vậy?”“Trên người cô có vị thuốc rất nồng, tôi không nghe nhầm chứ? Là mùi Formalin và các loại hương liệu chống phân hủy,” Ánh nhìn lạnh lùng của Mặc Khiêm Nhân găm chặt lên người Mộc Như Lam, sắc bén tới mức tưởng chừng có thể phá vỡ toàn bộ ngụy trang, xuyên qua tầng tầng tế bào để mà nhìn thấu tâm can cô.
37 Hôm sau. Nắng sớm đậu lên tầng lá rụng nằm im lìm trên mặt đất. Dưới ánh nắng vàng rực rỡ, sự u ám của căn biệt thự như tan đi bớt, thay vào đó là vẻ cổ kính nguy nga.
38 Chuông vào lớp vừa reo, học sinh ban F mới lục tục đi vào. Bạch Tố Tình ngồi ở bàn cuối, nhanh chóng liếc qua gương mặt của những nhân vật chủ chốt, Đoạn Nghiêu, Lễ Thân, Thái Sử Nương Tử, Lưu Bùi Dương, Lê Mặc,…Mỗi người bọn họ đều là những tay sai mà Bạch Tố Tình rắp tâm thu phục, đồng thời cũng là hậu thuẫn mạnh nhất của Mộc Như Lam, góc tường này xem ra không hề dễ đào.
39 Bạch Tố Tình ngẩng đầu, đập vào mắt cô ta là một khuôn mặt tuấn tú. Tóc đen hơi dài mơn trớn cái cổ nam tính. Hàng mi dày in bóng trên đôi mắt màu nâu đậm.
40 Chu Nhã Nhã đến để cảm ơn Mộc Như Lam, sau khi khách sáo mấy câu, cô ta được Mộc Như Lâm cố tình rủ luôn đến nhà ăn. Học viện Lưu Tư Lan có ba khu nhà ăn, mỗi khu là một tòa nhà ba tầng riêng biệt, theo thứ tự là nhà ăn Trung, nhà ăn tây và nhà ăn buffet, trong đó khu nhà ăn tây có số lượng học sinh đông hơn hẳn hai khu còn lại.