101 “Nhưng là, Lâm tiểu thư một người đi sợ là không có lực độ, còn cần một người có sức thuyết phục đi chung mới được!”Trần Mặc nhàn nhạt nói. Ánh mắt bình tĩnh quét qua Mặc Thiếu Thiên cùng Tử Lam.
102 Điện thoại bên kia truyền đến âm thanh khẩn trương của Hi Hi “ Ngài mau giữ mẹ con lại , đừng cho người đi , mẹ con sắp gặp nguy hiểm !”Mặc Thiếu Thiên nhất thời sững sờ , ngay sau đó hỏi “ Mẹ con là ai ?”" Mẹ con chính là Lâm Tử Lam , ngài đừng để ẹ con đi , có người muốn giết mẹ con !” Âm thanh Hi Hi nóng nảy , liền trực tiếp nói ra.
103 Tử Lam được đưa vào phòng cấp cứu , Hi Hi vẫn đứng im trước cửa , bé nhìn bóng đèn đỏ đang sáng trước phòng , trong lòng khó chịu , đau xót không nói được thành lời.
104 Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên hai người ngồi ở ghế chờ hành lang đợi. Hi Hi làm việc và nghỉ ngơi bình thường thời gian cũng rất chính quy, rất ít khi trễ như thế còn chưa ngủ, cho nên có chút buồn ngủ, lấy tay chống đỡ lấy cằm, rủ xuống rủ xuống.
105 Cô cũng không muốn hi hi gặp chuyện không may đấy! Hoa Hồng nhìn Hi Hi, mắt mèo híp lại, nửa thật nửa giả hỏi hắn, “Thật?” Hi Hi gật đầu như bằm tỏi, biết mẹ không có việc gì, tâm tình tâm tình tốt lên rất nhiều, “Thật thật.
106 Xe từ xa lái tới từ từ đến gần cuối cùng dừng ở trước mặt bọn họ. Hoa Hồng cau mày, Hi Hi cũng trầm mặt, ngay khi thấy người bước xuống xe thì Hoa Hồng nhìn về phía Hi Hi, “Cha làm sao sẽ tới?” Hi Hi lắc đầu một cái, chẳng lẽ cha cũng tra ra được?Lúc Hi Hi đang nghĩ tới, Mặc Thiếu Thiên đã đi tới trước mặt bọn họ.
107 Ban đêm. Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi ngủ chung. Sau khi Hi Hi ngủ được một lúc , Mặc Thiếu Thiên đứng dậy gọi một cú điện thoại. Ngay sau đó nói chuyện điện thoại xong , lần nữa trở lại bên người Hi Hi , nhìn bé nằm ở trên giường , nhất thời ánh mắt tràn ngập nhu tình , anh cảm thấy lòng của mình vô cùng an tĩnh , đời này , anh lần đầu tiên có loại cảm giác bình yên như thế.
108 Lúc này Tử Lam nhìn Hi Hi " Con vừa rồi muốn cùng mẹ nói cái gì ? "Hi Hi vừa muốn mở miệng , lúc này , cửa phòng bệnh bị đẩy ra , Mặc Thiếu Thiên rất tự nhiên đi vào, vóc người thon dài, ngũ quan yêu nghiệt, vừa đi vào , một đôi mắt bén nhọn liền khóa chặt ở trên người Tử Lam.
109 “ Anh chỉ muốn biết , Hi Hi đến cùng phải hay không con anh ? ! Lâm Tử Lam , đời anh cũng không có như vậy khát vọng qua một chuyện , anh hiểu biết rõ cái này , cũng không quá đáng chứ ? ” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi , thay đổi mới vừa tác phong , nói này lời nói , ánh mắt thậm chí có mấy phần chua xót.
110 Mặc Thiếu Thiên sắc mặt tái xanh , “ Em còn dám nói ? Sự thật chứng minh cái gì ? Em ở dưới thân thể của anh không ngừng cầu xin tha thứ. . . . . . Đêm hôm đó chính là trừng phạt tốt nhất của anh giành cho em !” Mặc Thiếu Thiên nghiến răng khẽ nói.
111 Hi Hi nhìn Mạc Lương, “Vị thúc thúc này, nghe lén hành động là không đúng nha. . . . . . ” Hi Hi ở một bên ưu nhã cười nói, một câu nói, liền đem tất cả mọi chuyện đẩy tới trên người của Mạc Lương.
112 Mặc Thiếu Thiên mới đi, Ân Tuệ đã vào phòng bệnh Trọng Nhược Tình. “Nhược Tình, như thế nào?” Ân Tuệ cũng lo lắng hỏi, từ lúc Trọng Chính bị mang đi phút chốc kia, cô đến bây giờ cũng không ăn uống được, toàn bộ trông cậy vào Trọng Nhược Tình rồi.
113 Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi vẫn bên cạnh chăm sóc Tử Lam. . . Thỉnh thoảng Mặc Thiếu Thiên và Tử Lam có một chút cải vã , tranh đấu một trận , Hi Hi ở một bên nhìn vào trong lòng bé cực kỳ vui vẻ , hạnh phúc.
114 “ Ân. . . . . . ” Vân Dục kéo một dài một tiếng , sau đó nhíu mày , “ Lâm Tử Lam phải không ? ”Mặc Thiếu Thiên uống rượu , động tác ngẩn ra , mắt nhìn lướt qua Vân Dục trong video , không ngờ cậu ta lại đoán chuẩn xác như thế.
115 “ Tôi nói mười câu , cũng đều như thế , có bản lãnh , thì cậu tới lấy , Mặc Thiếu Quần , chỉ bằng cậu cũng muốn chức tổng giám đốc ? Một người chỉ biết sống phóng túng , tôi có thể nuôi cậu xem ra cũng không tệ rồi, cậu có thể làm tổng giám đốc , chỉ sợ trên thế giới này những người tàn phế cũng có thể chạy bộ rồi ! ” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp nói một câu , không chừa lối thoát.
116 Bên trong bệnh viện. Tử Lam ăn no rồi nằm ngủ một giấc, tỉnh ngủ liền ăn, khó được có thời gi¬an nghỉ ngơi như vậy, cô cũng không keo kiệt sử dụng, nghỉ ngơi thật tốt.
117 Lục Tử Thịnh đã đi, Hi Hi cùng Tữ Lam ở trong phòng bệnh. Mẹ con hai người ngồi ở trên giường vừa ăn đồ vừa nói chuyện phiếm. “Di, người kia cá gọi Hoa Hồng bằng hữu đâu?” Tử Lam tùy ý hỏi.
118 Bây giờ Trọng Chính xảy ra chuyện, Ân Tuệ phải dựa vào Trọng Nhược Tình, chỉ có cô không bị chuyện gì thì Trọng Chính mới có cơ hội ra ngoài! Trọng Nhược Tình lắc đầu một cái, sắc mặt rất tái nhợt, “ Con không có sao !” “Mặc Thiếu Thiên cũng thật là tệ bạc, đem con nhét vào bệnh viện xong cũng không biết tới thăm con một chút, nói thế nào thì con cũng là đang mang thai con của cậu ta!” Ân Tuệ thở phì phò nói.
119 Nàng không tức giận, không có nghĩa là nàng sẽ không tức giận, khi dễ nàng có thể, nhưng mà dám nói tới bảo bối, nàng nhất định sẽ không bỏ qua. Khi trước nàng nhẫn nhịn là bởi vì cảm thấy không có cần thiết chấp nhặt với cô ta, nhưng nói Hi Hi là đứa con hoang, Tử Lam liền tuyệt đối không bỏ qua.
120 Mặc Thiếu Thiên đứng ở mép giường nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam không thèm nhìn anh ta, coi như anh không tồn tại. Lại liếc nhìn sang Hi Hi, Hi Hi cũng không để ý tới anh, hai mẹ con cùng một biểu lộ, một dáng vẻ, loại cảm giác này, thật rất …… thất bại ! Mặc Thiếu Thiên mím môi môi, cau mày, nhất thời phát hiện mình đối với hai mẹ con bọn họ không có bất kỳ biện pháp gì, loại cảm giác này hết sức thất bại ! Nhưng mà trước mắt xem ra chỉ có thể dùng sức mạnh được thôi.