141 Tô Ban Mai dùng khuỷu tay chọc chọc eo Dương Tử Hiên, chép miệng về hướng Trương Tuyết Bách, thấp giọng hỏi: "Nàng là ai vậy? Sao em chưa thấy qua vậy?""Việc này nói rất dài dòng, về sau sẽ từ từ nói với em.
142 "Tôi ở chỗ này chờ chị, chị đi đi. " Thời điểm sắp đến bia mộ, Dương Tử Hiên bỗng nhiên ngừng lại, nói. "Cũng tốt!" Ngữ khí Trương Tuyết Bách có vẻ đã bình tĩnh lại, một mình đi đến trước mặt một cái bia mộ rất mới, chắp tay trước ngực, cặp môi đỏ mọng ẩm ướt có chút rung động, dường như muốn nói cái gì đó.
143 Thời điểm Giản Văn Phong tại nhiệm, khu chế dược, với tư cách mặt tiền phát triển kinh tế của khu công nghiệp, mặc dù là bản thân Giản Văn Phong, đối với đám tổng giám đốc nhà máy chế dược bọn họ, cũng là khách khách khí khí, không vô cớ đắc tội những tổng giám đốc này chút nào.
144 Cho nên, tuy Trịnh Cường tuổi còn trẻ, nhưng đã sớm đoạn tuyệt ý niệm tiến bộ trong đầu rồi, tại cục bên trong công an, cũng là loại người không mặn không nhạt, chưa bao giờ lẫn vào chút ít đấu tranh xấu xa trong cục kia.
145 “ Chủ động như thế nào đây? “ Bạch Thự nghi hoặc nói. “ Hừ, gậy ông đập lưng ông, Dương Tử Hiên đã ra bài không theo quy củ như vầy, ngay cả chào hỏi cũng không thèm, liền bắt Phương quản lý lại, chúng ta đây không cần phải lưu cho hắn cái mặt mũi gì, cũng không cần phải cùng hắn chơi trò nể nang.
146 Cho nên, đau dài không bằng đau ngắn, Dương Tử Hiên quyết định đào sâu vào nhà máy chế biến giấy này. Lưu Bất Khắc xuất thân quân nhân, thực chất ở bên trong đều là nhiệt huyết chảy xuôi theo dòng máu, nghe Dương Tử Hiên nói xong, liền tức giận mắng: “ Cái nhà máy chế biến giấy này cũng khinh người quá đáng rồi, thật không biết Giản Văn Phong làm sao lại ngu xuẩn như vậy, để cho nhà máy chế biến giấy, cái loại nhà máy không có lương tâm này ngụ lại khu công nghiệp, bị tước bỏ chức quan là không oan! “ Dương Tử Hiên khoát tay áo, nói: “ Mấy ngày nay anh lén liên lạc với người nhà những công nhân viên chức tử vong này, bảo bọn họ tụ tập lại, làm một hồi lớn hơn nữa, nói công ủy khu công nghiệp sẽ làm chủ cho bọn họ! “ “ Tốt nhất là liên lạc với cả đám công nhân gặp tai nạn lao động không được bồi thường kia, hình thành một hồi vận động thanh thế to lớn, phản kháng nhà máy chế biến giấy lòng dạ hiểm độc! “ Dương Tử Hiên dùng ngữ khí âm vang nói.
147 “ Lần này tôi đi Nam Hồ, chính là muốn thoáng bắc cầu cho các cậu một tý, dù sao, bây giờ cậu vẫn chưa đi đến bước tiến nhập lãnh đạo ủy ban thành phố, cái danh ngạch phó thị trưởng này, không biết đến năm nào cậu mới có thể nắm bắt tới tay! “ Lâm Nhược Thủy thở dài nói.
148 Cho nên, Diêu Thiên Thư mới có thể còn không thương nghị cùng Lâm Hòa Biểu, liền gấp gáp chạy tới thương lượng vấn đề nhân sự cùng Dương Tử Hiên. “Ha ha, lão Diêu à, trên danh sách này không có được mấy người ta nhận thức, ta cũng mới đến khu công nghiệp không lâu, chưa quen thuộc đối với các cán bộ khu công nghiệp, cũng không quen thuộc đối với những nhân tuyển ngươi đưa ra này, thương lượng như thế nào được đây?” Dương Tử Hiên hời hợt nói, một lần nữa không lưu tình chút nào, ném danh sách đến trước mặt Diêu Thiên Thư.
149 Lê Khải Minh liếc nhìn Dương Tử Hiên thật sâu, người trẻ tuổi cuối cùng vẫn là hơi tuổi trẻ một chút, cân nhắc sự tình không đủ chu đáo, cũng thiếu kiên nhẫn, vội vã lập uy, lại không nghĩ rằng đã chọc phải tổ ong.
150 “ Tử Hiên, cậu nghĩ quá ngây thơ rồi, *** Danh phe phái, trong khoảng thời gian này, tôi cũng là chăm chú nghiên cứu qua, mạch căn bản của nó rất sâu, *** Danh phe phái nhìn như chỉ là một phe phái cấp tỉnh trong La Phù tỉnh, thực chất, ngọn nguồn của nó lại ở chính giữa trung tâm, thậm chí còn có một chi phe phái chủ lưu trung ương, bối cảnh hết sức kinh người, cũng có chi nhánh tại La Phù tỉnh!”“Mặc dù là Lâm gia chúng ta, cũng căn bản vô pháp đối kháng cùng phe phái như vậy, cho nên, nếu như cậu đáp lên con đừơng của chi thế lực này, chắc chắn sẽ có tác dụng khá lớn đối với tiền đồ của cậu.
151 Ngô thiếu khác thường như thế, lại khiến cho hai người đều mở rộng tầm mắt, trong lòng cũng âm thầm phỏng đoán địa vị của Dương Tử Hiên. “ Ngô thiếu, người này là ai vậy? Sao cậu phải sợ hắn? “ Đỗ thiếu lách vào lách vào bên cạnh Ngô thiếu, vỗ vỗ bả vai hỏi.
152 “ Cho tới bây giờ, tôi không sai, sai là bọn hắn. “ Trần Ấu Trúc chỉ chỉ hai người Ngô thiếu và Trương thiếu gia, nói: “ Là bọn hắn gây chuyện trước, tôi chỉ phòng vệ, không có bất kỳ hành vi xúc phạm pháp luật nào, không tin thì chính cậu đi xem khẩu cung đi! “ Đỗ thiếu bán tín bán nghi nhìn Trần Ấu Trúc một chút, hắn cảm thấy không thể tin rồi, phải biết rằng, lúc trước hắn cố ý phân phó hai người cảnh sát cao lớn kia phải từ từ giáo huấn còn đàn bà thối này một tý, hơn nữa, trong khẩu cung phải tận lực kiếm một ít tội danh cho Trần Ấu Trúc.
153 Một cái đèn pin rất sáng bắn thẳng vào chiếc Phú Khang Dương của Tử Hiên. Dương Tử Hiên nhìn đám người này, tất cả đều đi đứng rất chỉnh tề, mười mấy người không hề xuất hiện tình huống chèn ép lẫn nhau, rất nhanh đã xếp thành hai hàng, đứng vững ngay tại phía trước cái cây nằm trên đường rồi, hiển nhiên có chuẩn bị mà đến.
154 Vậy tại sao Lý Chí Hồng phải nhắc tới án kiện tối hôm qua với chính mình đây?Dương Tử Hiên có chút cảm giác trăm câu hỏi mà vẫn không có cách giải. Đỗ Sơn Mộc cũng biến sắc, hắn không nghĩ tới, Lý Chí Hồng vậy mà lại nói đến nội dung bọn hắn vừa nói chuyện với nhau ở trước mặt Dương Tử Hiên, một người ngoài cuộc không biết chi tiết này.
155 "Này, Dương Tử Hiên!"Trần Ấu Trúc ngồi ở trên ghế lái của Cherokee, đỉnh đầu mang theo chiếc nón xinh đẹp đầy vẻ thục nữ, tản ra phong cách tiêu chuẩn của tư tưởng lãng mạn, hướng Dương Tử Hiên giơ tay lên vẫy vẫy.
156 "Bích Tiêu, tuy cháu bây giờ cũng có cấp bậc nhất định ở bên trong khu công nghiệp rồi, nhưng cháu không nhìn sao, đến hiện tại đã có bao nhiêu người cấp bậc còn cao hơn so với cháu, lại buông tha cho cái công chức, xuống biển kinh doanh, thế đạo thay đổi, cái gì cũng cần giảng về tiền, dù cấp bậc cháu cao tới đâu, ngay cả cha mẹ cũng không nuôi sống nổi, vậy thì khỏi phải làm quan làm gì cho khổ!"Hai lão già thay phiên oanh tạc Trương Bích Tiêu, ý đồ là thuyết phục Trương Bích Tiêu, bảo nàng gả cho nhi tử quần là áo lượt của kia Từ tổng.
157 "Từ tổng, cậu tự mình đi tiếp xúc Dương Tử Hiên, có thể có chút không ổn hay không, dù sao, Từ bí thư hiện tại cũng đang mưu cầu thăng nhiệm vị trí phó thị trưởng thành phố, nếu như lúc này cậu ra mặt, có thể cho mang đến suy đoán gì đó cho Dương Tử Hiên hay không? Tôi sợ đến lúc đó, chúng ta trộm gà không được mà còn mất nắm gạo!""Nhưng nhà máy chế biến giấy không phải là gân gà, có cũng được mà không có cũng không sao, hiện tại, một nửa lợi nhuận Võ Văn tập đoàn chúng ta, đều là tới từ cái nhà máy chế biến giấy này, cho nên, nhất định phải tận lực bảo vệ nhà máy chế biến giấy!" Từ tổng thở dài một hơi, nói.
158 “ Rất đơn giản, tôi không để lộ thân phận của mình, tôi chỉ nói mình là nhân viên công tác của ủy ban thành phố, hiện tại khu công nghiệp đã đổi lãnh đạo mới, lãnh đạo cũ trước kia, bởi vì xảy ra vấn đề kinh tế mà bị mất chức, hiện tại tân nhiệm lãnh đạo khu công nghiệp muốn làm chủ vì bọn họ, thống nhất xử lý những bản án cũ này, nghe đến đây, bọn hắn liền hưởng ứng lời tôi nói, nói chỉ cần tôi lên tiếng, bọn hắn sẽ phối hợp lại, làm náo loạn sự tình này! “ Lưu Bất Khắc có chút hưng phấn nói.
159 Đáy lòng Dương Tử Hiên có chút khiếp sợ đến tột đỉnh rồi, vốn tưởng rằng trung tâm nghỉ dưỡng Hoàng Hồ chỉ là khu dịch vụ, không nghĩ tới, nơi đây lại được đầu tư lớn như vậy.
160 Bạch Thự nhìn thấy Dương Tử Hiên chưa gì đã quay lưng bỏ đi, trong lòng vô cùng xấu hổ và tức giận, ánh mắt hắn đưa về phía một nữ nhân viên nháy nháy, ý bảo cản đường hai người Dương Tử Hiên lại.
Thể loại: Đô Thị, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Nữ Cường, Ngôn Tình
Số chương: 47