Dùng mấy giáo sư chủ viện nổi danh đại học La Phù cầm đầu, công khai vỗ tay ủng hộ, làm chỗ dựa cho hình thức cải cách mang xí nghiệp nhà nước to lớn ra bán, cho rằng đây là một loại thăm dò cực kỳ có ý nghĩa.
Nam bắc biện luận, kịch chiến trên mặt báo chí, thậm chí còn dùng Tân Hoa xã làm trận địa, đều tự phát biểu quan điểm, một ít nguyên lão trung ương công khai tỏ vẻ ủng hộ, cho rằng đây là điểm sáng công tác kinh tế tỉnh La Phù.
Trên mặt Hoàng Văn Thanh cũng có ánh sáng, bởi vậy, oán giận với Dương Tử Hiên cũng ít đi một chút, nhiều hơn một tia giữ tài và ái tài trong đầu.
Hôm nay hắn kêu Dương Tử Hiên đến, là hi vọng nói chuyện với Dương Tử Hiên về vấn đề công ty Xuân Huy, xem cuối cùng nên bán ra cho ai.
Nhưng quan niệm hai người không hợp nhau.
Chuyện này ở trong mắt người bên ngoài xem ra, Dương Tử Hiên nhất định là không biết điều rồi, cán bộ cấp phó sở tầm thường, có thể đi báo cáo công tác với chủ tịch báo tỉnh, đã là một loại vinh hạnh lớn lao, cho tới bây giờ, vẫn chưa có người nào phản bác quan điểm chủ tịch tỉnh như Dương Tử Hiên.
"Từ tình huống trước mắt để xem xét, tập đoàn Càn Khôn là đối tượng tương đối khá." Hoàng Văn Thanh một lần nữa nhắc lại quan điểm của mình.
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Chủ tịch tỉnh, tôi cảm thấy chính phủ chúng ta không nên tham gia vào vấn đề bán Xuân Huy, tất cả nên giao do kẻ thứ ba làm, ví dụ như đoàn chuyên gia, chúng ta không nên gây ra áp lực hành chính, làm trở ngại khả năng tư duy của đoàn chuyên gia.”
“Như vậy sẽ càng khách quan hơn một chút, dù sao thì bên trong đoàn chuyên gia cũng có rất nhiều giáo sư làm giám khảo chuyên nghiệp, tính toán rất tốt, bọn hắn bình luận tập đoàn Càn Khôn có tư cách hay không, sẽ càng phù hợp hơn."
Hoàng Văn Thanh liếc liếc Dương Tử Hiên, trong ánh mắt có một tia lăng lệ ác liệt, hắn cũng không quá đồng ý đối với cái gọi là đề nghị này của Dương Tử Hiên: "Công ty Xuân Huy vốn chính là xí nghiệp ủy ban tỉnh chúng ta, vì cái gì chúng ta không thể "bán cho ai" đó?"
"Trung ương sớm đã đưa ra khẩu hiệu tách ra, xí nghiệp quốc hữu là thứ thuộc về toàn dân, chính phủ chúng ta chỉ có quyền quản lý, cũng không phải có quyền sở hữu." Trong giọng nói Dương Tử Hiên không mang theo một tia tình cảm nào.
"Dựa theo ý của cậu, vậy thì không cần chính phủ chúng ta quản xí nghiệp nữa hả?"
Hoàng Văn Thanh đột nhiên vỗ bàn một cái, quát: "Đồng chí Dương Tử Hiên, loại tư tưởng này của cậu rất nguy hiểm."
Chụp cái mũ to như vậy vào đỉnh đầu, Hoàng Văn Thanh muốn làm cho Dương Tử Hiên khuất phục.
Dương Tử Hiên ngẩng đầu ưỡn ngực, không sợ chút nào, nói: "Thị trường kinh tế tuần hoàn theo quy luật, chức năng chính phủ cũng được định vị rõ ràng, chính phủ chúng ta được định vị là giám thị, hoặc là nói giám thị ngành sản xuất, mà không phải nhúng tay vào chuyện kinh doanh hằng ngày cụ thể của xí nghiệp.”
“Hành vi bán xí nghiệp đi này, chính phủ chúng ta cần phải làm, chỉ là giám thị chương trình có hợp pháp hay không, mà không nên nhúng tay vào, thay thế đoàn chuyên gia quyết định."
Hoàng Văn Thanh nhanh chóng nhíu lông mày lại, tóc hắn đã có chút hoa râm, ánh mắt đảo qua mặt Dương Tử Hiên, chậm rãi ngồi xuống, nói: "Cậu đi ra ngoài trước đi..."
"Giao cho đoàn chuyên gia làm quyết định, cuối cùng bán cho xí nghiệp nào cũng tốt, nếu như cuối cùng đoàn chuyên gia cảm thấy tập đoàn Càn Khôn rất thích hợp, tôi cũng sẽ không nhúng tay vào cản trở, tôi chỉ là hi vọng từ điều này, có thể tiến hành thăm dò và nếm thử một ít chức năng mới, cải thiện chính phủ."
Dương Tử Hiên đứng dậy nói: "Không phải bởi vì tôi và Hà bí thư có chút mâu thuẫn, liền âm thầm ngáng chân đối với tập đoàn Càn Khôn, lòng tôi vẫn chưa hẹp đến mức như vậy, xin chủ tịch tỉnh yên tâm."
Nhìn bóng lưng Dương Tử Hiên đóng cửa đi ra ngoài, Hoàng Văn Thanh chậm rãi thở dài một hơi, chẳng lẽ mình thật sự già rồi?.
…..
Thời điểm buổi tối, Dương Tử Hiên mời bốn năm lão giáo sư đoàn chuyên gia ăn cơm, đương nhiên là dùng Diệp Tân Vĩ làm người chủ trì.
Nhưng bản thân Diệp Tân Vĩ không có hứng thú nói chuyện chính trị với người học trò này, không mưu cầu danh lợi, ăn đơn giản chút gì đó, liền tìm cái cớ rời đi.
Để lại Dương Tử Hiên và mấy giáo sư khác, tương đối mưu cầu danh lợi đối với chính trị nói chuyện với nhau.
Mấy giáo sư còn lại này, đều là giáo sư cổ vũ Dương Tử Hiên trên mặt báo chí, coi như là công thần giúp Dương Tử Hiên xung phong hãm trận, Dương Tử Hiên đương nhiên cũng sẽ không bạc đãi, phân biệt mời rượu từng người một.
Nhưng những giáo sư này đều hiểu, một cán bộ cấp sở năm nay mới 27 tuổi ý vị ra sao, đều không dám kiêu ngạo ở trước mặt Dương Tử Hiên, cũng không có nói bốc nói phét khoe khoang học vấn trước mặt Dương Tử Hiên, bọn hắn đều đã trao đổi với Dương Tử Hiên, biết rõ bản thân Dương Tử Hiên có tiêu chuẩn kinh tế học chuyên nghiệp, cũng không kém hơn bọn hắn.
"Tử Hiên, tôi cảm thấy cậu tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, về sau, có thể tới học viện chúng tôi làm giáo sư khách mời... Cậu một mực công tác ở mặt kinh tế chiến tuyến chính phủ, đối với những học sinh kia mà nói, kinh nghiệm thực tế của cậu là một thứ hết sức quý giá."
Nói chuyện chính là Tiền Vĩnh Cố, chủ nhiệm viện thường vụ phó viện trưởng đại học La Phù, chủ yếu chịu trách nhiệm về công tác hành chính, cũng là người chủ lực trợ giúp Dương Tử Hiên ngắm bắn những nhân sĩ bảo thủ kinh thành kia.
Dương Tử Hiên lắc lắc đầu, cười nói: "Hảo ý của Tiền viện trưởng, tôi xin lĩnh, chỉ là, tôi biết mình có bao nhiêu trọng lượng, chỉ bằng vào chút trình độ lý luận ấy của tôi, chỉ sợ không thể đảm nhiệm ghế giáo sư khách mời này."
"Ha ha, Tử Hiên, cậu khỏi phải nghĩ đến chuyện giấu tài, khiêm tốn ở trước mặt chúng tôi, trình độ của cậu, người khác không biết thì cũng thôi, chúng tôi có thể không biết sao?"
Tiền Vĩnh Cố cười cười, nói "Trước kia giáo sư Đồng Nãi Minh đã nói rồi, trình độ chuyên nghành của cậu rất vững chắc, giáo sư Đồng Nãi Minh rất ít khi nói quá về người nào."
Đồng Nãi Minh giáo sư là trước kia điểm danh Dương Tử Hiên lên bảng đen làm bài tập, có tư cách lão thành tại học viện, được công nhận giáo sư kinh tế học, địa vị so với Tiền Vĩnh Cố, thường vụ phó viện trưởng này thì cao hơn không ít.
Dương Tử Hiên cũng không chối từ nữa, hắn thật đúng là chưa từng thử qua cảm giác làm giáo sư.
Đầu năm nay, bầu không khí đại học thuê cán bộ đảm nhiệm ghế giáo sư khách mời vẫn chưa dày đặc, đại học La Phù, loại đại học cực kỳ nổi danh này thuê hắn đảm nhiệm ghế giáo sư khách mời, cũng là một loại chứng minh đối với trình độ bản thân hắn, cũng có chút hữu ích đối với con đường làm quan của hắn.
Sở dĩ Dương Tử Hiên làm nghiên cứu sinh bằng cấp, là vì coi trọng vài chục năm sau này, thời điểm phòng tổ chức tuyển chọn cán bộ nòng cốt, cực kỳ coi trọng vấn đề bối cảnh tri thức và bối cảnh bằng cấp, rất nhiều cán bộ hình thức học giả được đề bạt đến chức vị cán bộ lãnh đạo quan trọng.
Được mời làm giáo sư đại học, cũng có thể trợ giúp Dương Tử Hiên dựng nên hình tượng cán bộ học giả này.
Dương Tử Hiên biết, mình muốn chậm rãi đẩy mạnh con đường làm quan, cũng cần một nhóm lớn phần tử trí thức tuyên truyền trên miệng, phất cờ hò reo, tạo dự luận cho mình.
Cho nên, đối với nhóm giáo sư này, Dương Tử Hiên vẫn cực kỳ chịu khó lôi kéo.
Tiền Vĩnh Cố là phó viện trưởng chủ quản công tác hành chính học viện, đầu năm nay, giáo sư tham chính, giáo sư làm quan, đều là hiện tượng cực kỳ thông thường, trường học vẫn chưa hành chính hóa, vẫn tồn tại với tư cách đơn vị sự nghiệp trong thể chế.
Cho nên, những năm này, Tiền Vĩnh Cố một mực nghĩ đến chuyện làm quan, nhưng khổ nỗi là không ai thưởng thức, muốn xin điều nhiệm đến đơn vị hành chính chính phủ, cũng không được như ý nguyện, rất nhiều đơn vị hành chính cũng không muốn đưa ra một chức vị lãnh đạo, đón phó viện trưởng hắn tới ngồi.
Lần này thật vất vả mới đáp lên được tuyến đường của Dương Tử Hiên, tự nhiên là phải từ từ lôi kéo.
Đưa mấy giáo sư rời đi, Dương Tử Hiên một mình trò chuyện cùng Tiền Vĩnh Cố, hỏi: "Lão Tiền, ông cảm thấy tập đoàn Càn Khôn có thích hợp thu mua Xuân Huy không?"
Tiền Vĩnh Cố rất mẫn cảm chú ý tới xưng hô của Dương Tử Hiên đối với hắn, là lão Tiền, mà không phải Tiền viện trưởng như vừa rồi, điều này nói rõ, Dương Tử Hiên đã lấy thân phận chủ nhiệm ủy ban quản lý xí nghiệp thuộc tỉnh để đối thoại với mình.
Lập tức ưỡn thẳng cái eo, nói: "Tập đoàn Càn Khôn, từ bản kế hoạch hiện tại nó đưa ra để xem xét, là xí nghiệp có sức cạnh tranh lớn nhất trong ba xí nghiệp."