81 Cung Quý Dương nghe cô nói vậy, ra chiều tiếc nuối lắc đầu, sau đó giả vờ đe dọa: “ Tiểu cô nương em thật là bụng dạ xấu xa, rõ ràng chính mình gặp rắc rối, mà còn không chịu thừa nhận, con gái như vậy hẳn là nên bị quỷ tha ma bắt đi.
82 “Cậu có ý gì?”Cung Quý Dương nghiến răng nghiến lợi nói: " cậu biết tớ đến đây là muốn làm gì sao?”“ Không khó để đoán được cậu muốn gì đâu!” Hoàng Phủ Ngạn Tước chậm rãi nói.
83 Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe Cung Quý Dương nói vậy, khuôn mặt tuấn dật có chút giật mình khó tin, ngạc nhiên hỏi :"Xác nguyên hình? Cái gì xác nguyên hình?"Anh lớn bằng từng này rồi còn chưa từng chân chính nghe được mấy từ này.
84 Hoàng Phủ Ngạn Tước thiếu chút nữa bị sặc nước trà, con ngươi thâm sâu như trừng lớn. . “ Cậu điên à, Liên Kiều vẫn còn là tiểu cô nương, cậu rảnh rỗi không có việc gì sao lại đi dọa cô ấy?”Cung Quý Dương nhếch chân mày, kích Hoàng Phủ Ngạn Tước: “ Ai nói nữ sinh đều thích hướng ngoại, cậu đã từng nghe nói chưa, phải là nam sinh hướng ngoại mới đúng, cậu vẫn chưa biết rõ nguồn ngọn, mà đã đi trách móc anh em rồi! Kì thật, so với đi giảng bài, sự xuất hiện của tớ có thể dọa cô ấy sợ hãi sẽ khiến cô ấy mạnh mẽ hơn một chút.
85 Phỉ Nhi trợn trắng mắt, cô có cảm tưởng nha đầu này gần đây hình như xem quá nhiều phim điện ảnh trinh thám rồi, chuyện gì cũng hình dung ra âm mưu gì đó bên trong vậy.
86 Liên Kiều cố ý giương lên nụ cười “ khờ dại”, cô nhướng mi nói: “ Chẳng lẽ cô không biết cô trông rất giống bà Dung Hoa sao? Nhìn sợ nha…”Cô cố ý tỏ vẻ thần bí đi tới gần Judie, vẻ châm chọc nói: “ Tối nay chắc gặp ác mộng nha.
87 Phỉ nhi nghe thấy vậy bèn cười nói: “ Cậu nói nha, hôm nay người tới trường chúng ta là Cung Quý Dương chứ có phải Hoàng Phủ Ngạn Tước đâu? Hay là… một trong số tứ đại tài phiệt khác?”“ Ai biết được, nhưng mà…”Liên Kiều hơi nhíu mày, nói: “ Ngược lại vài ngày nay tớ cũng không thấy Cung Quý Dương, cũng không biết anh ấy đang làm cái gì nữa.
88 Phỉ Nhi cũng khiếp sợ mãi mới bình tĩnh lại đây…"Liên Kiều, tớ, tớ —— chuyện này rốt cuộc là thế nào?”Cô không có biện pháp trả lời vấn đề của Liên Kiều, bởi vì giờ phút này trong lòng cô cũng đang rối loạn.
89 Cung Quý Dương cười rộ lên: “ tiểu cô nương, em thật đúng là” Chỉ phóng hỏa nhà quan, mà không đốt đèn dân chúng”, em đùa dai với tôi như vậy, chẳng lẽ tôi không thể phản kích sao?”Liên Kiều hừ một tiếng, hung hăng trừng hắn, cô không hiểu hắn đang nói cái gì cả ( LK vốn ngu Hán ngữ mà)“ Nhưng mà…”Cung Quý Dương lại nói: “ Em xem cỗ thi thể kia tồn tại chân thực nha.
90 “ Tại sao lại vậy?” Cung Quý Dươngcảm thấy hứng thú hỏi cô. Liên Kiều khẽ liếm môi, bộ dạng giống như thầy giáo đang giải thích vấn đề khó hiểu cho học sinh, cô nói:“ Giáng đầu thuật loại mà hành vithuộc lọai linh tính tương quan có một loại tên “ Linh hàng”, mà linh hàng là đáng sợ nhất trong các hành vi đó! Linh hàng trong bóng tối, khả năng hại người có thể tương đương với “ lệnh truy nã”.
91 Khách sạn bán đảo HongKong. Tại khách sạn Salisbury ở Hongkong, mới sáng sớm đã xuất hiện không khí vô cùng quỷ dị. Đây là gian phòng xa hoa bậc nhất trên tầng cao nhất của khách sạn, thiết kế theo phong cách Châu Âu thanh lịch tươi mát, rất xứng với các thiết bị xa hoa trong phòng.
92 “ Những lời phát ra từ Cái miệng này quả thực không phù hợp với tuổi của em!” Hoàng Phủ Ngạn Thương cười, nói giỡn. Mặc Di Nhiễm Dung từ chối phát biểu ý kiến, rút chiếc khăn tay lau khóe miệng, ý nói cô đã ăn no rồi.
93 Hoàng Phủ Ngạn Thương vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của cô, nên dễ dàng phát hiện ra điểm này, anh thân thiết hỏi: “ Thế nào? Có tình huống gì phát sinh không?”Mặc Di Nhiễm Dung nghe anh hỏi vậy, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ.
94 “ Đâu chỉ đắc tội không thôi? Quả thực anh đã làm cơ hội thổ lộ tốt nhất của em qua mất rồi. ”Hoàng Phủ ngạn Thương đi tới cạnh cửa sổ thấp giọng kháng nghị.
95 Mặc Di Nhiễm Dung ngược lại cũng khôn hề có ý muốn che giấu thân phận của mình, cô tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói bâng quơ:"Mặc Di Nhiễm Dung, hàng đầu sư của Vương thất, gia tộc Mặc Di “Hiệu trưởng nghe vậy, hơi giật mình, ông không nói gì, chỉ biết nhìn chằm chằm vào người phụ nữ thần bí này, lại nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương đứng bên cạnh cô, tựa hồ như muốn nói cái gì, nhưng cũng chỉ hơi kéo kéo ôi, cũng không mở miệng nói cái gì.
96 Hoàng Phủ Ngạn Thương nhẹ nhàng cầm một khối đường mang hương vị Tử Lan bỏ vào trong miệng, nhấm nháp, ánh mắt dời về phía Mặc Di Nhiễm Dung ——“ Cũng giống như em, khiến người ta cảm thấy dù là mộng ảo cũng khó có thể quên được.
97 Hoàng Phủ Ngạn Thương cười vô cùng tao nhã, anh nói rành mạch từng câu từng chữ: “ Chẳng lẽ, em không thấy đây là duyên phận sao? Anh yêu em, cho nên anh muốn cùng em hẹn hò, anh muốn em trở thành người phụ nữ của anh, cùng anh ở một chỗ.
98 Tiểu nha đầu vừa mở miêng, lúc này, Mặc Di Nhiễm Dung mới nói: “ Kuching, nhiều năm rồi không gặp, em vẫn liều mạng như vậy, sẽ dọa người khác đấy. ”"A chị —— "Liên Kiều tung tăng chạy tới bên cạnh Mặc Di Nhiễm Dung, vẻ mặt nũng nịu ôm lấy cô, nói: “ Em rất nhớ chị, không ngờ chị lại tới Hongkong thật.
99 Hoàng Phủ Ngạn Thương bị cô kéo đến đau tay, anh nhe răng trợn mắt, muốn thoát khỏi móng vuốt của cô gái nhỏ này, bất đắc dĩ, cô lại như con bạch tuộc gắt gao lôi kéo không tha cho anh.
100 Ánh mắt của anh dừng trên người Mặc Di Nhiễm Dung, trong mắt ẩn chứa nghi hoặc, nhưng khi anh đem ánh mắt chuyển sang bên kia, thấy một gương mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn.