21 Ngày thứ hai, sau khi tỉnh lại Tống Tiểu Hoa đối với việc mình cư nhiên nằm êm đẹp ở trên giường, mê mang một phen, sau đó liền nhanh chóng xem việc này như hành động theo bản năng nên kết quả mình mới hồ đồ bò lên giường ngủ, vì vậy không tra cứu thêm nữa.
22 Nàng ăn cơm mà không tập trung, Lục Tử Kỳ vừa đi trước, Tống Tiểu Hoa lập tức mặc nam trang chạy ra cửa, chạy ngay tới chỗ cũ.
“Nàng tới rồi?”
Nhìn mặt Nguyên Hạo bình tĩnh thong dong, nàng đột nhiên rất muốn đạp một phát để lưu lại dấu giày trên mặt anh ta.
23 Tống Tiểu Hoa biết chữ của mình xấu, chỉ là không thể nghĩ đến sẽ xấu như vậy.
Thật ra thì đều này không thể trách nàng được, hơn một năm qua trừ ký tên điền bảng thì không có viết tới một chữ ở bên ngoài, cầm một cây bút lông thấm mực nước, ở trên giấy Tuyên Thành họa một bức thư pháp chữ phồn thể, đổi lại là ai cũng sẽ làm ra một đoàn đen thùi lùi trên giấy?
“Mẫu thân, này là người viết.
24 Trải qua hai lần gây gổ, cùng với một lần ‘trèo tường’, cuộc sống của Tống Tiểu Hoa tiến vào thời kỳ vững vàng.
Một nhà ba người, không đúng, cộng thêm Tống Vô Khuyết nữa chính là một nhà bốn người, cuộc sống gia đình tạm ổn và rất hoài hòa.
25 Ánh nắng mặt trời thật là tốt, không có gió.
Tống Tiểu Hoa bưng cái băng ghế ngồi ở tường viện để hứng ánh mặt trời, ngồi bên cạnh còn có con chó nhỏ đang vểnh hai lỗ tai nhỏ màu đen hướng lên trời.
26 Tống Tiểu Hoa hận người đàn ông này.
Cái người ‘đùng’ một cước đá văng cửa trước, đang được Lục Lăng cùng Lục Tử Kỳ hoan nghênh nhiệt liệt, mặt xám mày tro râu quai nón, nói cho uyển chuyển một chút thì lớn lên trông rất giống ‘mãnh liệt Trương Phi ’, nếu nói thẳng thì hoàn toàn chính là một nam nhân giống như ‘thổ phỉ’.
27 Hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, Lục Tử Kỳ hoảng hốt mở ra đôi mắt chua xót, đầu hơi nhức. Cảm giác say rượu, không sai biệt lắm đã hơn một năm không có hưởng qua.
28 Hoắc Nam vội vã tới, lại vội vã đi, vung lên ống tay áo, chỉ để lại một đống bụi đất. . . . . .
Lục Tử Kỳ cũng đã đi gần một tháng.
Trên đường đi làm việc cũng chỉ cho người quay về gửi hai lần tin tức về, chỉ nói là rất nhanh sẽ trở về.
29 Cởi xuống áo che mưa, thay y phục ẩm ướt, Lục Tử Kỳ ở bên trong phòng uống trà nóng, rốt cuộc cũng có thể hảo hảo mà quan sát nhà đã lâu chưa về một chút.
30 Một bàn án, một cái ghế dựa, mấy hàng giá sách.
Sạch sẽ không dính một hạt bụi, giống nhau hôm đó hắn đi, ngay cả giấy tuyên thành trên bàn đang mở ra còn chưa kịp dùng tới, cũng không có thay đổi chút nào.
31 “Nàng đã vẽ xong chưa ~”
“Sắp xong rồi. . . , chàng ngồi im đó, không được nhúc nhích!”
Lục Tử Kỳ nửa ngồi nửa nằm ở trên xích đu thở dài, còn Lục Lăng thì cười ngã nghiêng trên mặt đất nói một câu: “Phụ thân thật là khó nhìn!” Để cho mặt của hắn không nhịn được đen một bên.
32 Quả nhiên Lục Tử Kỳ trở lại rất nhanh, vừa tới buổi trưa liền trở lại. Chỉ là đi cũng rất nhanh, vừa để chén xuống liền đi.
Nhìn qua hắn vội vã khó nén sắc mặt mệt mỏi, Tống Tiểu Hoa cũng sinh ra mấy phần hối hận, không nên muốn hắn đồng ý trở về ăn cơm trưa.
33 Lục Tử Kỳ lúc trước đến đây là cởi ngựa, cho nên vẫn mặc áo mưa. Ở trong thành du ngoạn một lúc, Gia Luật Bình cầm một cái dù, mà hắn lại kiên trì đi ở bên ngoài cái dù.
34 Sau khi xem qua vết thương của Lục Tử Kỳ Hồ đại phu cho ra kết luận cuối cùng là chỉ bị thương ngoài da, mặc dù miệng vết thương sâu, nhưng do được xử lý kịp thời cộng với việc sử dụng thuốc trị ngoài da là dược liệu trân quý, cho nên đã không còn đáng ngại, chỉ cần dùng thuốc phối hợp với việc tĩnh dưỡng khoảng mười ngày nửa tháng, cộng với việc cử ăn những thức ăn gây ảnh hưởng đến vết thường thì sẽ khỏi hẳn.
35 "Công chúa. . . . . . "
"Nói lại lần nữa, gọi ta Bình nhi!"
"Không biết công chúa giá lâm không có tiếp đón từ xa, mong công chúa thứ lỗi. "
"Ngươi.
36 * Lời của tác giả: mình không edit nhá.
Yêu quái có lời:
Hộc máu, chương này vốn là nói là không còn kịp nữa đặt ra liền còn là công chúng miễn phí chương tiết, kết quả lại bị trực tiếp thiết trí thành V chương ~ thấy qua thân môn ngàn vạn bề ngoài lặp lại mua a a a a
~Sau lưỡng chương, một là ba điểm một khắc, một là ba giờ rưỡi, đúng giờ ban bố!
Không có theo dự tính thời gian ban bố, khiến các vị hôn chờ lời nói, yêu quái tự PIA đi điểu
~Khác, dường như có cái gì căn cứ bình luận đưa phần chế độ, ta còn không có nghiên cứu triệt để, 8 qua, nếu như có hôn cảm giác hứng thú lời nói, có thể tận tình phát trường bình, ai đến cũng không cự tuyệt càng nhiều càng tốt hắc ~ ta sẽ không chút nào tiếc rẻ đưa phân tích!
——— —————— —————————
——— —————— —————————
Một tay Tống Tiểu Hoa cầm thuốc cho Lục Tử Kỳ, một tay cầm bánh ngọt vừa mua của Lục Lăng và mình, trong miệng ngâm nga điệu hát dân gian mới học được, lảo đảo đi trên đường cái, thỉnh thoảng cười vui vẻ đáp lại lời chào hỏi nhiệt tình của mọi người.
37 Gia Luật Bình dẫn theo một đám thị vệ còn chính mình thì cưỡi trên lưng ngựa dáng vẻ cao cao tại thượng lạnh lùng nhìn những người có liên quan đến chuyện này, một số dân chúng vây quanh xem Tống Tiểu Hoa đang mặt xám mày tro giằng co với nhóm người của công chúa với vẻ mặt hả hê như đang xem kịch vui, còn không ngừng có người chỉ chỉ chõ chõ cười nói lớn tiếng.
38 Còn chưa kịp trở về chỗ cũ, lồng ngực ấm áp đã ấp vào lưng truyền hơi ấm tới, một bóng dáng bay tới làm Tống Tiểu Hoa lảo đảo.
Tống Vô Khuyết khoác hai móng lên trên vai nàng, hé miệng lè lưỡi nhẹ nhàng liếm lên mặt nàng, trong cổ họng còn phát ra những tiếng ‘ư ử’, nghe giống như là đang an ủi.
39 Mấy ngày kế tiếp, có thể nói là gió êm sóng lặng.
Tạm thời trên căn bản Gia Luật Bình đang yên ổn ở trong nhà nàng đã mua, theo như tin được báo, chỉ là thỉnh thoảng cưỡi ngựa đi ra ngoài thành chạy một chút, cũng không có quay lại chợ, dù sao tất cả đồ dùng cũng do huyện nha theo như phân phối chuẩn bị, bọn họ thật cũng không cần mua thêm thứ gì.
40 Thời tiết trong, mặt Tống Tiểu Hoa cũng đỡ hơn, vết thương ở vai Lục Tử Kỳ đã khỏi, nắm gạo nếp nhỏ không thể chờ đợi chia phòng ngủ. Lật đổ sự nghiệp lớn, thiên thời địa lợi nhân hòa tất cả đều đã đủ chỉ còn thiếu một bước tới cánh cửa.