21 Hạ Nhược Tâm như ý thức sớm nhất trong cái tình cảnh éo le ở đây liền vùng vẫy rời xa khỏi bàn tay của Hàn Phong, đánh vào lồng ngực của cậu 1 phát. Lấy sức quay người cậu vào phía trong nhà mà ẩn, không cho Hàn Phong một cái nhìn ra cửa nhà.
22 Thấy bầu không khí trong phòng sau câu nói của Thiên Tỉ bỗng trở nên trầm lặng. Lạc Đình cười trừ, rồi lớn tiếng nói:
“Vậy xem ra bảy người thì sáu người đồng ý.
23 Đang hưởng thụ que kem bản giới hạn, một giọng nói quen thuộc cất lên khiến mọi chú ý về que kem của Hạ Nhược Tâm biến mất. Cô quay ra, thì ra là Lạc Đình, Thiên Tỉ cùng Ái Na.
24 Đó là tiếng của Khải Ca đây mà. Nhưng sao nghe tiếng anh có vẻ thất thần vậy?
“Có chuyện gì vậy Khải Ca. Sao ban nãy em nghe thấy tiếng ồn ào náo loạn vậy ạ?”
Hạ Nhược Tâm trưng bộ mặt băn khoăn lên hỏi lại đầu dậy bên kia.
25 “Mỹ… Nhân Ngư…”
Miệng Thiên Tỉ mấp máy rồi tỉnh hẳn, vừa rồi anh lại mơ thấy giấc mơ đó. Giấc mơ bao năm nay anh đều mơ thấy, về người con gái nặc danh mang tên mỹ nhân ngư kia.
26 “Hộc hộc!”
Thiên Tỉ gấp gáp thở mạnh. Dường như hơi thở đã hco thấy hiện tại anh có chút mệt mỏi. Sau chuyến giao lưu với fan ở Cao Loan. Chuyến bay rồi lại di chuyển bằng ô tô càng khiến anh mệt mỏi.
27 Lắng đọng, quả là cái từ có thể rút ra được vào những ngày giao thu và hạ này. Mọi thứ như có thể cảm nhận được rõ nét quá trình chuyển đổi của nhau. Nhưng riêng cái khoảng khắc hiện tại này, giữa Thiên Tỉ và Hàn Phong! Hình như có cái gì đó không đúng.
28 Mùa hạ kết thúc cũng là lúc mà thu sang, không khí như đã có một cuộc chuyển đổi ngoại mục. Tiết trời mấy ngày trước còn nóng chói chang, nay đã thay bằng một bầu không khí mát nhẹ.
29 Nghe cô Trương nói vậy, mọi sự tập trung của cả lớp đều dồn vào cô, để xem cô giới thiệu về người bạn mới sẽ vào lớp này. Hạ Nhược Tâm nhìn cô, còn Thiên Tỉ vô thức gục mặt dưới bàn làm ra vẻ mặt mệt mỏi, dường như anh đã biết một trong những người chuyển đến là ai.
30 Giờ ra chơi đã đến! Như thường lệ, Thiên Tỉ sẽ là người tập trung tiền mà Hạ Nhược Tâm và Lạc Đình đưa rồi xuống căng tin mua đồ ăn sáng. Thay vì ăn ở trong lớp, họ lại chọn chốn sân thượng chỉ có họ được vào ấy để nghỉ ngơi.
31 “Hộc! Hộc. ”
Đó là tiếng thở gấp gáp của Hạ Nhược Tâm sau khi cô chạy thật nhanh về nhà. Bởi cô biết nếu mình ở trường dù một phút nào đó, thì sẽ bị hình ảnh một bóng người đẹp trai nào đó nuốt chửng mất.
32 Ái Na như bị mất mặt trước mặt mọi người, nhưng vẫn cố gắng giả nhân giả nghĩa áp:
- Hạ Nhược Tâm cậu bị bệnh cao như thế sao không nói cho tớ biết.
33 Cuối cùng, ngày mà Tuấn Khải mong muốn đã đến. Hôm nay là chủ nhật một ngày đầu thu, tiết trời quang đãng mát mẻ. Hạ Nhược Tâm vẫn lên mình bộ váy xuông màu hồng phấn, phối hợp cùng một chiếc mũ màu đỏ,chiếc túi đen đeo chéo vai điệu đà.
34 Phần lớn mọi người trong cánh gà đều bàn tán về TFBOYS nên Hạ Nhược Tâm phần nào cũng hưởng ứng thêm. Chuyện trong cuộc họp báo ban nãy, chắc cô phải cảm ơn người bạn tốt Thiên Tỉ nhiều rồi.
35 Sáng hôm sau, Hạ Nhược Tâm đến trường. Trong lớp, mọi người ai ai cũng xôn xao một chuyện, đó là buổi họp báo hôm qua. Thiên Tỉ và Ái Na đều bận đi công chuyện.
36 Khoảng 10 giờ chưa, TFBOYS đi chụp ảnh cho 1 tạp chí. Và tất nhiên sẽ có sự tham gia của Thiên Tỉ rồi, cùng 2 người anh em thân thiết trong nhóm. Điện thoại anh vang lên hồi chuông báo hiệu tin nhắn.
37 2 tuần trôi qua, giờ đây, ngày hội chợ cuối cùng đã tới, lớp Hạ Nhược Tâm đã chuẩn bị rất tố, từ khâu đạo cụ đến đồ ăn. Giờ đây họ chỉ như những người dũng sĩ dám đối mặt với hiểm nguy.
38 Câu nói phát ra, mọi thứ trong phút im lặng, ai ở đâu chỉ có thể nghe thấy tiếng than thở của bầu trời những ngày cuối thu, những cơn gió mùa đông cũng bắt đầu xuất hiện.
39 Kì thi học kì 1 cuối cùng đã đến, năm nay là năm cuối cấp rồi, nên học sinh phải học hành rất chăm chỉ. Để may sao mình có thể đỗ được vào một đại học có tiếng, ra trường rồi có công ăn việc làm ổn định.
40 Sau khi mọi người ra về hết, Hạ Hạo Vân làm xong thủ tục giấy viện. Chỉ còn Thiên Tỉ và Đường Duệ Thần ở lại. Cả hai người cứ như vậy, chẳng ai nói câu nào, chỉ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt bị che mờ đôi mắt ấy.