21 Đề vách tăng phòng
Thí đời cầu đạo có người từng,
Xin não khoét thân đã nguyện lòng.
Khi nhỏ đủ thu vừa lỗ chỉ,
Lúc to dễ át cả hạt vừng.
Trai chưa thành ngọc mong trăng sáng,
Hổ phách vừa nên nhớ cội tùng.
22 Ngồi một mình trong thư trai mùa thu gửi Lạc Thiên[1] đồng thời trình lên đại phu Ngô Phương Chi.
Trai phòng trống trải bụi không vương,
Thang thuốc sách y xếp cạnh giường.
23 Đề vách chùa Tây Lâm
Trông nghiêng thấy đỉnh, thẳng thấy dài,
Cao thấp gần xa mỗi khác ngay.
Chân tướng Lư sơn nào ai biết,
Bởi thân đang ở giữa núi này.
24 Bạch Vân Trang
Làng tiên ngoài cửa gần non,
Gậy lê tìm đến ngọn nguồn thâm u.
Bò dê lác đác mây mù,
Chó gà vẳng tiếng thẳm sâu dâu ngàn.
Đông tây nước chảy như đàn,
Ruộng cao ruộng thấp như bàn cờ vây.
25 Lò hương trướng gấm lịm rồi,
Nghiêng ngả say về dắt đôi.
Niên thiếu phong lưu có thuở,
Giai nhân chỉ một biết thôi[1].
Phật Quả Viên Ngộ
Giấc trưa vừa tỉnh, thấy đã hoàng hôn, ngoài song đương đổ mưa thu.
26 Ra khỏi non xanh mây tiễn chân,
Vén sao hết rợp rợp hồng trần.
Chớ bảo trong thành toàn điều xấu,
Một lầu, một cõi, một bụi trần.
Ngũ Tổ Pháp Diễn
Vào một ngày, khi hoa sen còn chưa tàn hết, tôi tới chùa Huệ Sơn.
27 Cảnh xuân trên hồ
Xuân sắc trên hồ đã ngập tràn,
Bên hồ dương liễu phất lan can.
Tính ra chẳng tốn tiền mua lấy,
Thỏa thích cùng sư hưởng thú nhàn.
28 Ngàn việc chẳng bằng lùi nghỉ ngơi,
Vốn không bằng cứ chẳng giũa mài.
Trăng bồ đề trước song vằng vặc,
Sen ngát trồng đầy giữa trần ai.
Từ Thụ Hoài Thâm
Nhớ mang máng nhiều năm về trước, thường tình cờ trông thấy một nickname hay trang mạng nào đó dùng cụm từ sống động "người đưa đò giữa hồng trần".
29 Đặt thân ngoài vật sống thảnh thơi,
Sáo trúc thổi ngang trâu cưỡi chơi.
Khúc tự thẳm sâu non tự biếc,
Tình này chẳng tỏ với mây trời.
Đâu Suất Tòng Duyệt
Vào những ngày mưa phùn, thường thích ngồi lặng lẽ thưởng trà, nghe một khúc hát cũ xưa, làm bộ thắp một nén hương, tiến nhập cảnh giới vô ngã.
30 Hưng vong sau trước thảy hư không,
Tịnh thổ không vương bụi giữa lòng.
Trên đỉnh Tu Di cỏ không rễ,
Tự đơm hoa chẳng đợi gió Đông.
Đầu Tử Nghĩa Thanh
Xưa nay chúng ta đều cho rằng lịch sử là thứ rất nặng nề, bị năm tháng phó thác quá nhiều dâu bể.
31 Chớ nói khó đi, hỡi thế gian,
Đường vòng, đường tắt khoảng tấc gang.
Tạm biệt khe gai, nước khe suối,
Bạn về biển cả, ta hướng ngàn[1].
Bảo Phúc Thanh Khoát
[1] nguồn: thiền viện thường chiếu, thuongchieu.
32 Hồ nhỏ
Trước song nửa mẫu đất,
Đào lấy một hồ vuông.
Trăng rọi thời vằng vặc,
Mây soi gửi bóng lồng.
Tưới hoa mượn xuân sắc,
Rửa nghiên giữ hương nồng.
33 Thấy được tính là về nguồn cội,
Lại không huyền diệu để khoe khoang.
Rõ ràng một phiến chân như ấy,
Một niệm sai thôi đủ lạc đường[1].
Phù Phong Phổ Ân
[1] Bản dịch Minh Tâm - Trích trong Những đóa hoa thiền.
34 Cuồn cuộn hồng trần dằng dặc đường,
Cớ gì mà cứ mãi tha hương.
Quay đầu trông lại quê xa tắp,
Rợp mắt mây chiều lẫn tịch dương.
Hám Sơn Đức Thanh
Bất luận bạn là kẻ cam sống yên phận hay người ngao du chân trời, đời này đều không tránh khỏi phiêu bạt.
35 Đọc hết Lăng Nghiêm khánh lại vang,
Cười xem gáo nước cõng nhà vàng.
Cổng trời phía Bắc nghìn dặm ngóng,
Thế núi miền Nam khác vạn đàng.
Ngựa chậm đã quên xe phượng rước,
Cà sa thay hết áo rồng mang.
36 Nhân gian xuân như bể,
Tịch mịch núi dựng nhà.
Đảo lẻ hờ hững tựa,
Cành cao lạnh trổ hoa.
Ngày sau không sắc tướng,
Nơi nao lại đâm ra.
Chẳng hiểu lòng gió ấm,
Nẻo xuân héo dần dà.
37 Ký sinh thảo
Không phải ta không phải người,
Theo ai nhưng chẳng biết là ai?
Tha hồ đi lại không vướng mắc,
Vui vẻ hão huyền thôi cũng mặc.
Thân sơ ai có kể làm chi!
Trước đây lận đận bởi duyên gì?
Bây giờ nghĩ lại thật vô vị!
Tào Tuyết Cần
Mỗi con người quá bộ đến trần gian, đều để trải qua nạn kiếp, mà trần duyên chính là số phận.
38 Đời người như thuở vừa gặp mặt,
Lẽ đâu gió lộng quạt hiu hắt[1].
Cố nhân lòng dạ thoắt đổi thay,
Lại bảo người xưa chẳng son sắt.
Ly Sơn lời bặt đêm vắng ngắt,
Mưa đổ chuông ngân[2] nào có trách.
39 Vẫn sợ đa tình hại tu hành,
Vào non e lỡ bậc nghiêng thành.
Thế gian giá được đôi đàng nhỉ,
Trọn với Như Lai vẹn với tình.
Thương Ương Gia Thố
Tây Tạng xa xôi, nơi rất gần với trời cao, có một tăng nhân luôn khiến chúng ta nhớ đến, hơn nữa mỗi lần nhớ đến, lòng lại không khỏi nhói đau.
40 Qua đám ruộng Nhược
Tùng nảy sinh cảm xúc, bày tỏ với người anh thứ
Chia lìa sống chết hỏi làm chi,
Nước chảy mây trôi sư lẻ loi.
Vô cớ mà cười vô cớ khóc,
Dẫu vui lòng cũng giá băng rồi.