141 Chiếc áo dài màu xanh trên người Tần Lập không loạn chút nào, đứng ở giữa sân với tinh thần nhàn nhã, nói với vẻ thản nhiên. Bên kia có hai bóng người bay như tia chớp, nháy mắt bắt được thân thể của Hạ Phong Hầu, rơi xuống mặt đất, ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn Tần Lập!Diễn võ trường thật lớn, tất cả mấy nghìn người đều mở to đôi mắt nhìn há hốc mồm, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, một mảnh tĩnh lặng.
142 Thần sắc Hạ Hầu Phong lạnh nhạt hơn, nhìn lên trên khán đài, tiểu công chúa Triệu Thiên Thiên đã tràn đầy nước mắt. Hắn nói:- Thực xin lỗi, đã mang đến cho ngươi phiền hà!Sau đó, quay đầu về phía Tần Lập:- Đời này ta sẽ không bao giờ đến Thanh Long quốc, nhưng Tần Lập, sự sỉ nhục này ta sẽ nhớ kỹ.
143 Với sự nỗ lực nâng cao của Tần Lập, mỗi lần hắn đến học viện thì lễ đường lớn kia đều có không ít học sinh tự mình mang ghế nhỏ, trong đó con gái chiếm hầu hết.
144 Tần Lập nhìn Y lão có chút giật mình. Nếu như mình không có bản ghi chép tay của Ô Quận Vương thì muốn đột phá, khẳng định cực kỳ khó khăn, thậm chí là không có hi vọng gì.
145 Trên Huyền Đảo, một nơi có tiếng nhất ở vùng đất thần bí!Nơi đó linh khí nồng đậm, canh sắc tuyệt đẹp, giống như tiên cảnh!Nếu như đứng trên một đỉnh núi lớn, từ xa quan sát Huyền đảo, toàn bộ địa hình của Huyền đảo nhất định hiện ra giống như một con rùa khổng lồ!Đỉnh cao nhất của Huyền đảo, bên đó có đầy cả bốn chân, nơi cực xa còn có một khu vực hẹp dài, nơi đó chính là phần đuôi rùa lớn.
146 Trăng sáng tỏ, Tần Lập thở ra một hơi dài, trong chớp mắt dần dần khôi phục lại khí tức cực kỳ tự nhiên, theo đó thân thể Tần Lập chậm rãi tràn ra ngoài.
147 Tâm tình của Vân Yên cực kỳ phẫn nộ, nàng không nghĩ tới, dưới sự bảo đảm của Tần Lập không ngờ còn có người dám tới đây gây sự. Nếu nói không biết cửa hàng này là của Tần Lập thì cũng thôi, nhưng vấn đề là trong đám người này có một khuôn mặt Bộ Vân Yên vô cùng quen thuộc, chính là Đỗ Tử Đằng đã lâu không gặp!Tuy nhiên, lần này cũng không phải vị Đỗ tiểu tướng quân cố ý đến đây gây sự, bởi vì mấy người khác có bộ dáng công tử trẻ tuổi, thậm chí còn không đặt Đỗ Tử Đằng vào trong mắt.
148 - Ha! Thực làm ta sợ muốn chết! Người mà bản thiếu gia tìm là ngươi! Tần Lập! Hôm nay cho ngươi nhìn xem, cái gì mới gọi là thiên tài võ đạo chân chính! Sau đó lại cho ngươi nhìn xem, cái gì mới gọi là người đàn ông dũng mãnh.
149 Năm cỗ thi thể, phân biệt đặt ở trong năm cái quan tài trong sân Bộ gia. Bộ Kinh Phong đã bị kinh hoảng thật lớn, miệng chỉ còn lại có mấy cái răng, miệng gần như hoàn toàn bể nát, tuy nhiên còn may là không bao lâu có thể khôi phục, nhưng hàm răng thì chỉ có thể sử dụng răng giả.
150 Vân Yên do dự một hồi mới nói:-Công tử! Vân Yên muốn cầu xin ngài một chuyện. Tần Lập nhìn Bộ Vân Yên khẽ thở dài một tiếng, gật gật đầu nói:-Tỉ yên tâm đi, không đến vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không giết hắn!Bộ Vân Yên gật gật đầu, khẽ cắn môi, nói:-Mặc kệ nói như thế nào, theo huyết mạch dù sao hắn cũng là đệ đệ của ta.
151 Đáng tiếc chính là khí thế của người trung niên này lan tràn ra phạm vi vài dặm, cho dù động tác của một con thỏ cũng không thoát khỏi hắn, nhưng vẫn không cảm nhận được mảy may sóng dao động nguyên lực nào.
152 Tần Lập vừa rời đi, lão Văn trưởng lão gầy yếu mặt mày nhăn nhíu cực kì kia phóng vèo lại đây. Lão căn bản không có tiến vào hang động, mà bay một vòng quanh ngọn núi này, phóng xuất ra thần thưa bao trùm cả khu vực, nhưng vẫn như trước không có chút thu hoạch gì.
153 -Không biết tốt xấu! Cứu tỉnh nàng cho ta! Ta thật muốn nhìn xem nàng có thật sự kiên cường như ta nghĩ hay không?Phụ nữ trung niên cười lạnh một tiếng, nhìn một đám cô gái câm như hến, đắc ý nói:-Còn có ai muốn lựa chọn cùng chết với nàng? Xem ra đám các ngươi còn không ít người có can đảm đấy nhỉ?Mấy trăm người trên bình đài không còn phát ra bất kì thanh âm nào.
154 Đám trưởng lão Cực Nhạc Thiên Cung dựa theo dấu vết dao động nguyên lực lúc mạnh lúc yếu đuổi theo chừng hai, ba mươi dặm. Sau đó dao động nguyên lực bỗng nhiên biến mất!Mấy người liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó đúng là sư phụ của Bộ Kinh Phong: Hải Thông Thiên.
155 Hải Thông Thiên và tên trưởng lão kia đuổi theo thấy cảnh này, mặt mày tức thì rất khó coi, giống như ăn nhầm ruồi bọ. Hải Thông Thiên tức giận ngửa mặt lên trời gầm giận dữ, lập tức hung hăng một chưởng đánh xuống nước.
156 Sau khi Tần Lập nhảy vào trong nước căn bản không nghĩ theo lối mòn phải bơi xuống hạ du. Xuôi dòng xuống khẳng định đơn giản hơn so với ngược dòng mà lên, nhất là đối với võ giả thực lực đạt tới Thiên cấp mà nói, đó lại là chuyện đơn giản không thể đơn giản hơn, trong chớp mắt có thể bơi ra thật xa.
157 Thân hình Tần Lập xuyên qua vùng sương mù linh khí dày đặc, cho dù hắn không hấp thu thì màn sương mù dày đặc đến cực hạn này cũng không ngừng chảy vào cơ thể hắn.
158 Cây hoa sen này lá phủ kín toàn bộ phạm vi ao đá hơn mười thước, mỗi một lá giống như ngọc bích, mặt trên ánh sáng lưu chuyển, từng đạo hoa văn mạch lạc rõ ràng có thể nhìn thấy rất là lộng lẫy!Cho dù là đại sư xuất sắc nhất trên đời cũng không thể tạo hình ra được bảo vật như thế!Ở giữa là một bông hoa sen thuần khiến tới mức khiến cho linh hồn người ta rung động.
159 Tuy rằng bởi mình không biết mà ăn chút thiệt thòi nhỏ, nhưng lại không làm giảm bớt cảm giác hưng phấn trong lòng Tần Lập lúc này. Nên biết rằng, lấy tư chất của hắn hiện giờ, chỉ cần tiếp tục nỗ lực không ngừng, như vậy đột phá chỉ là chuyện sớm muộn.
160 Tần Lập tỉnh lại từ trạng thái bế quan, hai mắt lóe lên một tia thần quang. Miệng hơi nhếch một nụ cười khẽ, sau đó đứng lên đi ra bên ngoài hang động.