21 Tần Dĩ Mạt ngẩng đầu, mắt nhìn cữu cữu vừa bắt đầu hóa thành tượng đá ngây ngốc đứng ở đó. Nhìn vẻ mặt trắng toát của hắn, cả người cứng ngắc, liền có thể biết bây giờ trong lòng hắn bị dày vò như thế nào.
22 Tần Dĩ Mạt cùng Trầm Lệ An ở Tiền phủ ngây ngốc đến khi mặt trời rơi về phía tây, mới cáo từ trở về. Đối với một chuyến đi mà bản thân nàng cực kỳ không cho là đúng, chỉ xem đây là một chuyến xuất môn du ngoạn thôi, nhưng đối với Trầm Lệ An mà nói thì phi thường mãn ý, nàng âm thầm tính toán trong lòng, hôm nay đến cuộc gặp gỡ giữa các vị phu nhân đã có mấy vị thầm nhắc đến chuyện của Hà nhi, xem ra lần này đem nó theo là chuyện rất chính xác nha!Trầm Lệ An tâm tư chuyển động, lại không biết mình trước lo nghĩ ăn vương bát đản, đương sự người ta một chút ý tứ cũng không có, theo như lời Tần Dĩ Mạt mà nói, sớm muộn gì nàng cũng rời khỏi thế giới này, làm sao có thể kết hôn cái gì, cưới gả cái gì chứ.
23 Ánh nắng ban mai xuyên qua góc cửa sổ thẳng tắp tiến vào trong phòng, Tần Dĩ Mạt nằm trên giường gỗ nam khắc hoa mơ hồ từ từ mở mắt, cảm giác đầu tiên của nàng chính là toàn thân có chút đau, đặc biệt phần eo rất là ê ẩm.
24 Giẫm lên thảm Ba Tư tốt nhất, Tần Dĩ Mạt chậm rãi bước lên lầu hai, nàng ngẩng đầu đưa mắt nhìn một cái, chỉ thấy lầu hai này quả nhiên cũng thây đổi rất lớn.
25 Hạ Lan Mẫn là vương gia chi tôn, mọi người đương nhiên sẽ trổ hết mọi sở trường nịnh hót xu nịnh. Trong nhất thời, tình cảnh này lại càng thêm náo nhiệt hân hoan.
26 Thời gian đã hơn nửa năm, Tần Dĩ Mạt căn bản chưa từng dự liệu trước rằng nàng và Bạch Liên Nhi sẽ gặp lại ở chỗ này. Nhìn nàng ta dựa vào trước ngực Hạ Lan Mẫn, Tần Dĩ Mạt có một cảm giác thiên lôi cuồn cuộn.
27 Mười tám ngày sau Bạch Hi đến Chiết Châu, cùng đến còn có Tả Hương Tú và Ngu Tâm Nhi. Tần Dĩ Mạt thần sắc khó lường nhìn cái bụng đang nhô lên kia của Ngu Tâm Nhi, trong đầu nhanh chóng ngổn ngang các loại suy nghĩ.
28 Nến điêu hoa hương bốc cháy khẽ kêu đồm độp, nửa đêm vắng vẻ nghe được rất rõ ràng. Tần Dĩ Mạt ngồi đó, mày cau chặt, vẹ mặt trầm tư. “Cộc cộc cộc……” – Có người khẽ gõ cửa sổ, thần sắc Tần Dĩ Mạt chấn động, lập tức giống như một con thỏ cấp tốc chạy qua bên đó.
29 Kết hợp kịch tình trong sách cùng với một vài chuyện bản thân có thể biết được, Tần Dĩ Mạt diễn một tuồng Quỳnh Dao “chân ái vô địch” nửa thật nửa giả nhìn Bạch Liên Nhi một bộ dạng chấn kinh cùng cảm động không gì sánh được.
30 Tần Dĩ Mạt thở sâu một hơi, tự ổn định lại tâm thần. Nàng yên lặng mở một góc cửa xe nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy lúc này đội ngũ đón dâu đã loạn thành một mảnh, tiếng kinh hô cùng với tiếng nổ cùng vang lên.
31 “Lam sơn biệt viện” chiếm khoảng ba trăm mảnh, trong đó có đình đài lầu các, tranh hoa thủy tạ, đếm không hết, là nơi mà lần này Hạ Lan Mẫn thú phi, lúc này tân khách tập hợp, náo nhiệt không ngớt.
32 Có một chuôi kiếm hàn quang tứ phía chỉ vào sau ót y. Đôi mắt Hạ Lan Mẫn bỗng nhiên co lại, gương mặt vốn đang tràn đầy dục vọng kia lập tức trở nên âm lãnh ngoan độc.
33 Hai người Tần Dĩ Mạt một đường thẳng hướng tây mà đi, kỳ thật nàng rất lo lắng cái tên Hạ Lan Mẫn điên khùng kia sẽ không từ thủ đoạn mà làm ra chuyện gì, nhưng có thể là Tần Dĩ Mạt uy hiếp hắn có hiệu quá rồi.
34 “Chắc chắn nó là chó sao?” Tần Dĩ Mạt hoàn toàn không có tiền đồ trốn sau lưng ai đó, run lẩy bẩy hỏi. Cái thể hình này, cái hình dạng này, nhìn kiểu nào cũng là mãnh thú đi chứ!Tam Mao buồn cười nhìn nàng một cái, sau đó hơi ngồi xỏm xuống, giơ tay vuốt ve “mãnh thú khổng lồ” đang vẫy vẫy đuôi cọ vào quần hắn.
35 Ngay tại lúc nàng run rẩy không biết làm sao, Tam Mao kéo theo một cây gỗ lớn từ bên ngoài bước vào. “Nàng làm sao vậy?” – Hắn nhìn Tần Dĩ Mạt đang ngồi dưới đất, gương mặt trắng xanh, không khỏi lo lắng hỏi : “Xảy ra chuyện gì sao?”Bị một con chó dọa chết khiếp, cái loại mất mặt này làm sao mà nói ra được, chỉ thấy nàng sưu một cái, từ mặt đất đứng lên, ngước đầu cứng rắng nói : “Không, không có gì…Ta không cẩn thận ngã một cái!”Tam Mao nghi hoặc nhìn nàng, lại thấy tầm nhìn của nàng liên tục nhìn chằm chằm Tứ Mao, trong lòng không khỏi hiểu rõ vài phần.
36 Tần Dĩ Mạt gọi nơi này là Thế Ngoại Đào Viên cũng không phải là không có nguyên nhân. Thanh sơn lưu thủy, điểu ngữ hoa hương, nhật xuất nhi tác, yên bình tốt đẹp giống như ánh nắng ấm áp kia để người ta không chút nào phát hiện thời gian đang trôi qua.
37 Khoảng thời gian Tần Dĩ Mạt lo lắng đợi, từng giờ từng giờ trôi qua, ngay tại lúc lòng nàng càng thêm gấp, ngày càng không thể khống chết mình đi tìm hắn.
38 Tam Mao sắc mặt tái nhợt buồn cười nhìn nàng một cái, chỉ thấy hắn bước vài bước đến vách đá phía trước, cũng không biết là đẩy đến cơ quan gì, chỉ nghe một trận âm thanh “cót két cót két” vang lên, một cái giỏ lớn giống như cái thùng liền từ từ hạ xuống.
39 Tuấn mã phi trì, phi tinh đái nguyệt. Hai người Tần Dĩ Mạt rốt cuộc tối ngày thứ sáu đã đến Huỳnh Dương, Tam Mao mang nàng vào thành, một buổi xuyên vẹo hẻm hốc đường cùng, cuối cùng cũng nhìn thấy một tòa nhà màu đỏ, tòa nhà này chiếm đất rất lớn, xem ra là theo phong cách cổ xưa, biển hiệu trước cửa mạ vàng viết bốn chữ : “Lục Liễu Sơn Trang”.
40 Ngọc Diện thần y Kha Liên Liên, chính là con trai của y thánh “Kha Chấn Thiên”,bước xuống giang hồ nhờ một tay y phục tuyệt diệu mà danh chấn thiên hạ.