21 Dương Cửu an phận ở nhà được mấy bữa lại bắt đầu giở chứng, hôm nay đòi ăn cá tuyết biển sâu Nam Cực, hôm sau lại nói muốn ăn anh đào chính gốc trồng tuốt tận Australia.
22 Dương Cửu liêu xiêu trở lại quán cà phê, vào cửa thấy phòng ngoài vắng teo không một bóng người. Hắn đương rất ngạc nhiên thì bất thình lình một đám người mặc đồng phục Tiêu gia xuất hiện ngay chỗ bọn Giang Lăng ngồi ban nãy, thấy hắn vào, một gã coi bộ nho nhã lễ độ đứng dậy, cúi đầu nói: “Cậu Cửu, mời về cùng chúng tôi.
23 Chát! một tiếng, Tiêu Trọng Giản quả thật giận điên người: “Cậu đánh tôi à? Cậu lại đánh tôi vì thằng ranh này hả?!”
Dương Cửu không nói không rằng, vung tay tát thêm cái nữa, mạnh đến mức khóe miệng Tiêu Trọng Giản rơm rớm rỉ máu.
24 Tiêu gia hầu như không thay đổi gì, mọi dấu vết về sự có mặt của Chu Nhuế đều đã bị dọn sạch sẽ, từ phòng ngủ đến phòng đọc rồi phòng khách, mỗi một chi tiết nhỏ đều nói lên rõ ràng rằng chủ nhân nơi này là một người đàn ông độc thân.
25 Dương Cửu ngủ cả ngày, đến đêm thì dỗ giấc hết nổi, hắn nhắm hai mắt nằm trên giường, giữ nhịp thở đều đặn bình thản. Tiêu Trọng Giản lần chần đợi trong phòng, quanh quẩn mãi bên giường cả nửa ngày, rốt cuộc đành thở dài thườn thượt, rút lại bộ vuốt thèm thuồng háo sắc, bỏ đi tắm rồi bò lên giường ngủ.
26 La Tuấn lập tức rút điện thoại ra gọi liền mấy cuộc, một hồi sau xem ra hắn đã xác nhận được tình hình còn nghiêm trọng hơn mình tưởng, thái độ cũng bắt đầu có chút hoang mang.
27 Có người kính cẩn đến mời Dương Cửu đi, nhưng Dương Cửu không buồn nhúc nhích: “Cậu muốn làm gì?”
Cậu ba mỉm cười: “Tôi đã nói với thầy từ lâu rồi mà, đời này điều tôi muốn nhất là đoạt được Hồng Kông từ tay cậu Diệp.
28 Tiêu Trọng Giản nằm trong bệnh viện tròn hai tháng, ý thức lúc tỉnh lúc mê. Hắn phải mổ mấy lần, lần nào cũng được một hội đồng bác sĩ chuyên gia siêu thâm niên phụ trách, nói chung phải tốn không biết bao nhiêu tiền của công sức mới giữ được cái bao tử quý giá cho hắn.
29 Nàng Bạch Tuyết
(thượng)
Dồi =))~ iên trước khi chị em bắt đầu mó vô của nầy, hãy nghe Du nói =)))~ để đọc cái mớ dưới đây, ta cực lực iêu cầu các nàng ko-được-nghiêm-túc =))~ ồ kế? Nhớ ó, không-được-nghiêm-túc =))~ Chỗ nào có ngôn từ xì-tin Tung Của khó hiểu, hãy rê chuột xuống dưới cùng ngay và luôn để coi chú thích, còn nếu chú thích không có, thì hãy ráng đọc lại bằng tinh thần không-được-nghiêm-túc =))~ Ồ kế??
—oOo—
Ngày xửa ngày xưa, có một vị Quốc vương là Tiêu Trọng Giản.