61 Tôi đúng là rỗi hơi thật, giờ phút này còn suy nghĩ lung tung. Cái đống trứng quái gở kia dù là tác phẩm của ai thì cũng không còn quan trọng nữa, bởi Dương Ma từ lúc nào đã nổi cơn thèm khát với tôi rồi.
62 Tôi vẫn cứ thế nằm im tận hưởng nấm mồ của chính mình. Bị phủ lấp ở dưới lớp đất sâu như thế này mà toàn thân tôi chẳng có chút cảm giác nóng lạnh gì cả.
63 Công đoạn giải thích về Nhu Nhu Xà quả rất phức tạp, khi mới nghe cả câu chuyện của Bạch Nguyên tôi cũng phải mất cả ngày trời mới thấu đáo từng ngóc ngách của sự việc.
64 Mặt nạ tôi luôn đeo suốt mấy trăm năm qua đã vỡ tan trong hoàn cảnh như thế. Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi trong đau đớn, không cách nào kiểm soát được.
65 "Em đừng bao giờ nghĩ rằng mình không thể chết mà xem thường bản thân. Em luôn khiến ai đó đau lòng đấy. . . " Vương tử cứ thế tan biến đi trong hơi thở nặng nhọc.
66 “Tại sao anh không tranh thủ lúc này mà phản công lại Dương Dương?” Bạch Nguyên đã đuối sức, hộc cả ra máu nhưng vẫn mỉm cười với tôi: “Làm thế sẽ dung túng cho ác quỷ trong cô trỗi dậy, nhưng tâm can thực sự của cô lại trốn tránh mà gặm nhấm bi thương một mình.
67 Cơn mưa vẫn không ngừng trút xuống khu rừng nhiệt đới. Dưới cơn mưa đó đang diễn ra vở kịch khó hiểu bởi các diễn viên đại tài. Người thì phô bộ mặt kinh hãi.
68 Đến giờ tôi vẫn chưa biết quả cầu ký ức mà Dương Dương đã xem trộm là của ai. Tôi nghĩ nát óc cũng không thể đoán ra. Tôi cũng đã bịa ra ti tỉ các khả năng thì kết quả vẫn về không.
69 Suýt chút nữa tôi rơi tự do từ trên ngọn cây xuống. Tôi thực muốn nổi điên với cảnh tượng mình đang phải miễn cưỡng chứng kiến. Thế quái nào tôi lại ở trong vòng tay Thái tử như thế kia, lại còn vô cùng lẳng lơ.
70 Vệ Môn Thần trăm phần trăm muốn giết Bạch Nguyên. Tôi dám cá là cô ta sẽ ban cho Bạch Nguyên một cái chết không thể khủng khiếp hơn nếu không có sự cưỡng chế.
71 Tôi lặng lẽ nhìn về phía hang ổ của Tâm Nhân Ảnh. Điệu bộ cợt nhả giả tạo của Thái tử khiến lòng tôi trống rỗng. Lại thêm một đêm dài buông xuống mà chúng tôi hoàn toàn không có cách nào thoát ra khỏi nơi này.
72 Tôi tần ngần định lại gần Dương Dương thì Bạch Nguyên vội ngăn tôi lại, ánh mắt lộ rõ ý đề phòng, khác hẳn vẻ cười cợt ban nãy. Vệ Môn Thần cũng không khác Bạch Nguyên, tư thế vô cùng sẵn sàng, cứ như chỉ cần Dương Dương nhúc nhích một bộ phận nào đó là sẽ bị cô ta cắt phăng ngay lập tức.
73 Nói những lời thâm độc nhường này là tôi đã xác định rõ, dù Dương Dương có lựa chọn ai cũng không còn quan trọng. Con đường anh đi. . . không nhất thiết phải có tôi.
74 Ba người bọn họ mỗi người một góc lại cứ tỏ ra cái vẻ bí hiểm đó chỉ khiến tôi ngán ngẩm thêm. Đương nhiên tôi sẽ chẳng miễn cưỡng bản thân phải biết cho bằng được khi bọn họ không muốn nhắc lại những việc do sự nổi loạn của tôi gây ra.
75 Cái cây kéo tôi đi là Kim Giao đã mục rữa do khí hậu và thời gian, nhìn nó khá thảm hại khi cành nhánh còi cọc, lại thêm lá lưa thưa xơ xác. Cây Kim Giao thảm hại là thế nhưng khi hóa thân rồi kéo lê tôi đi thì bạo lực thấy gớm.
76 Quả tim ác quỷ trong tôi phút chốc đã bị cái bộ mặt trơn bóng kia dọa cho khiếp đảm, dừng đập mất mấy nhịp. Có khi vài phần hồn vía cũng vì quá hoảng sợ mà chạy biến mất rồi.
77 Tình thế lúc này là tôi kiên quyết không muốn rời tay khỏi người Dương Dương cho nên anh có muốn đi về hướng nào cũng phải kéo tôi theo. Đã có đôi lúc tôi không muốn thừa nhận, nhưng sự thật lại cứ phơi bày ra một điều rằng, ở bên cạnh Dương Dương luôn khiến tôi có cảm giác như hồi sống cùng Max Beled.
78 Dương Dương ra hiệu cho tôi đừng manh động, giờ có ý định gì thì cũng gạt sang một bên, trong tình thế này nếu không cẩn trọng thì hậu quả sẽ chẳng gánh nổi.
79 Những cái xúc tu nhớp nháp của Trùng Huyết Tử thô bạo luồn vào họng tôi, cảm giác này thật kinh tởm. Tôi thậm chí còn không ú ớ thêm được gì nữa. Cơ thể tôi mất tự chủ mà co giật từng cơn.
80 “Chúng ta sẽ chỉ xem qua một chút thôi chứ không chạm vào hay thay đổi bất cứ thứ gì có bên trong mộ yểm. Chúng ta không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu như mạo phạm tới người chết.