41 Tôi không dám tin những lời tình nghĩa sâu sắc này lại phát ra từ miệng Thái tử, cậu ta vốn rất căm hận Vương tử và Quốc Vương, thậm chí nói chuyện với Vương tử cũng rất gay gắt và ngạo mạn, sao bây giờ lại có cái tư tưởng trái ngược vô lý nhất quả đất đến vậy? Nói vì Vương tử mà lại luôn có thái độ đối nghịch như vậy thì có lố bịch quá không? Tôi làm sao tin nổi đây?Thực tôi không còn biết bản chất thật của Thái tử là gì nữa.
42 Những gì Thái tử vừa nói thực không khác nào bom nguyên tử nổ ngay dưới chân tôi. Cái gì mà không phái con rùa bự chảng đó dẫn đường cho tôi vậy thì Đại Quy ở đâu ra, là ai phái nó tới đưa tôi tới Bái Tử Long và có mặt ở Long Vĩ Thành này? Cái gì mà không đưa tôi viên Long Phục Linh vậy thì sao Đại Quy lại đưa cho tôi viên thuốc đó? Cái gì mà phái Ngô Thông đón tôi nhưng sao hắn lại xuất hiện với đoàn Bạch tượng và chẳng có chút thiện chí nào với tôi cả.
43 Liệu mọi chuyện có phải ngay từ đầu đều nhắm vào tôi, tôi từ nhân vật phụ chỉ bên ngoài quan sát nhất cử nhất động tiến trình thì giờ đã thành diễn viên chính cho toàn bộ âm mưu của một kẻ bí ẩn nào đó? Có khi đứng sau tất cả mọi chuyện lại không chỉ có một kẻ mà có đến hàng chục bàn tay nhúng vào trò chơi múa rối này và tôi chính là con rối hoàn hảo nhất.
44 Tôi thực chẳng hiểu điệu bộ mưu mô lúc này của Thái tử, cậu ta bị làm sao vậy? Tôi khẽ kéo tay Thái tử lùi lại thêm chút nữa, lòng vô cùng bất an. Bí Hí đột nhiên lại oang oang giọng khàn: “Ngươi là đang muốn đấu với ta?” “Đừng quên vừa rồi là ai đã giải thoát cho ngươi.
45 Nghe Thái tử nói tôi thực ngạc nhiên, cậu ta từ lúc nào lại trở lên lợi hại như vậy, suy đoán rất tài tình. Nhưng vẻ mặt cậu ta còn toát ra nhiều suy tư gì đó khác nữa chứ không chỉ như những gì cậu ta vừa nói.
46 Á! Á! Á! Á! Á! Á! Tôi vừa nghĩ đến Thái tử, Vệ Môn Thần là ảo ảnh thì quay sang đã không thấy họ đâu. Họ đã bốc hơi hoàn toàn không chút bóng dáng. Chuyện quái quỷ này là sao? Chỉ mới vài giây trước họ còn đứng ngay cạnh tôi, đang chờ tôi mở Cửu Tử Long Môn mà.
47 “Cô điên à?” Lời Vong Ảnh Tam hoàng tử Hoàng Nhãn Long nói có vẻ quá trễ so với động tác vô cùng mất kiểm soát của tôi, chính tôi còn chẳng biết tại sao mình lại có nội công phát tác như vậy nên nhất thời chẳng điều khiển được bản thân.
48 “Tại sao trong lòng cô chỉ có tên tàn phế đó?” Thái tử gào lên đầy oán hận. “Cậu. . . dám nói Vương tử là tên tàn phế. Anh ấy bị. . . như vậy, đến chính bản thân mình là ai cũng muốn bỏ quên còn hơn lưu giữ nỗi oán hận với cậu.
49 “Ba ơi! Chúng ta đang đi đâu vậy?” Sisi vừa xách túi đồ lỉnh kỉnh của nó vừa lo lắng nhìn ba. “Tới một nơi phù hợp hơn với chúng ta. ” Ông Max nhìn Sisi rồi như đọc được trong ánh mắt của nó nỗi hoang mang không kìm nén nổi liền trấn an con.
50 “Tỉnh dậy thôi con gái, tất cả những gì con cần đều ở trong con. Hãy nhớ ba luôn bên con. . . ” Giọng nói thân thuộc ấy cứ thôi thúc trong đầu tôi. Mí mắt tôi khẽ co giật khi nhìn thấy hình ảnh ba đang cười dịu dàng với mình trong làn khói trắng mờ ảo, bàn tay ấm áp của ba còn khẽ xoa đầu tôi vỗ về.
51 Mật đạo lúc này hoàn toàn ngập trong nước và rất hẹp. Vẫn còn nhiều hình vẽ lạ lùng trên tường nhưng tôi không còn thời gian để nhìn ngắm chúng nữa. Nét vẽ của chúng khá rối loạn và mờ do bị nước rửa trôi, có cố nhìn tôi cũng không hiểu thêm được cái gì cả.
52 Vệ Môn Thần cứ thế lôi tôi đi trong đoạn mật đạo ngập nước, có vẻ như cô ta đã biết sơ đồ di chuyển để thoát khỏi chỗ này rồi, bằng chứng là cô ta lao một mạch với tốc độ kinh hồn bất biết có chướng ngại gì trước mắt hay không.
53 “Những người có tu vi cao trong tộc Giáng Long chúng ta đều có đôi mắt “Quang Nhãn”. Mắt của tộc chúng ta có thể chiếu sáng tới những nơi tối tăm nhất, kể cả đó là thẳm sâu trong tâm trí con người, nơi mà một vài bí mật xấu xa trong góc tối của những kẻ phàm tục như các ngươi luôn cố gắng chôn vùi.
54 … Lớp băng vẫn trơ trơ ra như thế, đến chút vụn băng cũng chẳng có, chỉ loang lổ màu đỏ của máu tôi vung vãi trên bề mặt. Tôi thực không hiểu, tại sao tôi không thể làm gì lớp băng mỏng manh này? Nếu đây là nước đóng băng thì phải có vụn băng chứ, sao nãy giờ tôi thi triển mọi phương thức đều không có hiện tượng gì? Tôi phải làm gì cứu Vệ Môn Thần đây, tôi sao có thể đành lòng bỏ mặc cô ta.
55 Gặp lại Bạch Vương lúc này khiến tôi có chút an lòng, dù có khi anh ta còn gây thêm rắc rối nhưng như vậy dù chết cũng đỡ buồn tẻ (trong đầu tôi luôn cẩn thận nghĩ tới cái chết đầu tiên).
56 “Tam điện hạ, vạn kiếp em mãi mãi theo chàng. . . ” Lời nói xuất phát vô thức từ miệng tôi đã ngầm khẳng định người phía trên đang đau khổ trông xuống đích xác là Tam hoàng tử Hoàng Nhãn Long.
57 Đám rễ này có vấn đề thì tôi cũng có thể tin, nhưng cái việc Bạch Vương bị sụt vào trong hốc núi thì tôi rất lấy làm lạ. Anh ta cầm đầu cả một đội quân tinh nhuệ, không có lý nào tự dưng một mình lọt vào bẫy được.
58 Lời ngỏ: Trước khi đọc chương này các bạn nên chuẩn bị trước nhé. Phải thật kiên nhẫn, bởi sẽ có nhiều diễn biến khá phức tạp và khó hiểu đấy. Bất ngờ còn ở chương sau.
59 "Chính vì chúng ta chưa leo lên đỉnh hốc núi nên mới không biết. . . kỳ môn thực sự là ở trên đó. "Câu nói của tôi vừa kết thúc thì một chớp sáng lóe lên, mọi ảo ảnh trong lòng hốc núi cũng nhanh chóng tắt ngúm theo đó.
60 Chà! Những phân đoạn ký ức vừa rồi cũng dữ dội thật. Đúng như tôi dự đoán, đỉnh hốc núi mới là kỳ môn thật, hố nước trong lòng hốc núi là cái bẫy vô cùng hoàn hảo, che đậy đi bí mật ghê gớm ấy.