21 - Má LAN ơi, má ra cửa phủ tí đi, có việc gấp cần má xử lí
- À. . ra liền
Má LAN quay qua TỬ HIÊN ánh mắt như nhờ vả, cô cười đáp
- Để con đem lên cho, má đi làm việc đi
Má LAN cười tươi, đa tạ cô rồi đi ngay.
22 -Thật ra trà này bao gồm hoa cúc và một số loại thảo mộc khác, là một loại trà rất bình thường. Gọi là trà tâm chỉ là vu vơ thôi, lúc trước khi mẹ ta còn ta còn sống bà ấy muốn ta dùng tâm mình để làm mọi việc, bắt đầu từ việc thưởng thức trà.
23 - Vậy mảnh đất đó không ai dùng hết phải ko má
- Đúng vậy, mảnh đất đó không ai dùng,mà người hỏi có gì không
Cô vừa suy nghĩ vừa vuốt cằm
- Con muốn trồng vài thứ
-À, tôi biết rồi, người muốn trồng hoa phải không
Cô lắc đầu,rồi nói nhỏ với MÁ LAN đi mua giùm hạt giống mà cô muốn trồng và dặn má không được nói với ai là cô trồng gì.
24 Hôm nay cô cực kì vui,vì đã bổ sung được thêm 1 vị ngọt mới và thêm TIÊU HÀN không hỏi cô trồng gì, cô đẩy cửa ra khỏi phòng, dựa đầu vào cột ngắm trăng, trăng hôm nay to và tròn lại sáng nữa, cảnh thật tuyệt.
25 Giờ TIÊU HÀN đã biết, khoảng cách của 2 người là đây, cái quá khứ nó như 1 tảng đá rất nặng trong lòng cô, khiến cô khó có thể nào buông bỏ xuống và khó xích lại gần chàng hơn.
26 1 tháng sau
Ngày ngày TỬ HIÊN vẫn miệt mài chăm sóc cho hạt giống của mình, giờ đã nảy mầm nhú lên khá cao rồi, nhìn giống như vườn rau vậy, nhưng rau gì thì không ai trong phủ biết ngoại trừ cô và má LAN.
27 -Nên sao, nói nhanh
Đang rất tò mò mà MẠNH TỨ cứ ngắt quãng khiến cô muốn điên đầu
- Nên vương gia tự mình bón phân, sợ vương phi mệt nên ko dặn vương phi cần phải bón phân
Cô thấy mình càng yêu TIÊU HÀN sau khi nghe câu truyện, vậy mà lâu nay cô cứ tự hào vườn củ cải đỏ mình trồng sao mà tươi tốt quá.
28 Hôm nay tâm trạng cô rất vui, định qua thư phòng rủ TIÊU HÀN dạo phố vào buổi thì rất tuyệt. Đi đến cửa thì nghe MẠNH TỨ nói về LÂM CÁT, cô dừng chân đứng lại nghe
- Vương gia, hôm qua tên LÂM CÁT đã bị bắt và đã bị đầy đi biên ải thật xa.
29 trời hãy mưa to thêm nữa để cuốn đi mọi thứ có được không, nước mắt hòa lẫn nước mưa giờ, sự căm ghét bản thân khiến cô không còn cảm giác thấy gì là lạnh nữa.
30 Cách 4 giờ cho cô uống thuốc 1 lần, từ sáng tới giờ đã 4 lần uống thuốc, sự đắng của thuốc cả TIÊU HÀN và TỬ HIÊN đều cảm nhận được, chàng chườm nước nóng cho cô và bên cạnh cô ko rời nữa bước.
31 Nghe TIÊU HÀN nói vậy, cô hết vùng vẫy. TIÊU HÀN bỏ cô ra đặt 2 tay lên vai cô
- Nghe lời ta, những thứ đã qua thì cho nó qua có được không. Những thứ đó ko hề quan trọng với ta, điều quan trọng nhất bây giờ với ta chỉ có nàng, mở lòng với ta có được không
Nghe những lời của TIÊU HÀN, nước mắt cô chảy không ngừng, giờ cô cũng đã hiểu TIÊU HÀN cũng quan trọng với cô biết nhường nào, tại sao cô lại ít kỉ như vậy,tự cho mình cánh cửa mới ko tốt sao, cô mỉm cười gật đầu với chàng.
32 Thấy sắc mặt TIÊU HÀN có vẻ là lạ, TỬ HIÊN đoán chắc chàng ấy có gì đó muốn nói với mình, cô nhìn TIÊU HÀN chăm chú, rót xong li trà cho mình TIÊU HÀN thở 1 hơi rất dài rồi từ từ mở miệng
- 10 năm trước, ta là 1 tam vương gia ăn chơi trát tán nhất kinh thành nào là rượu, cờ bạc,.
33 Nói đến đó, tay TIÊU HÀN siết chặt li trà, cố kìm nén cảm xúc lại
- Mẹ ta đã dùng cái chết để thanh minh TIÊU HÀN ta trong sạch,1 mạng đổi 1 mạng. Phụ hoàng thấy mẹ ta vì ta cũng đã chết, giữ lời hứa nên ko truy cứu ta nữa.
34 1 ngày lại hết, màn đêm buông xuống thật âm thầm. TỬ HIÊN đứng ngắm trăng, và nghĩ đến những ngày tháng hạnh phúc khi có TIÊU HÀN bên cạnh. Đột nhiên từ sau có 1 chiếc áo choàng dài khoác lên người cô.
35 Thả đèn xuống nước xong, 2 người nắm tay đi thật chậm về nhà, TIÊU HÀN hỏi nhỏ cô
- Nàng. . ước gì vậy
- Thiếp ước. . . là. .
TIÊU HÀN cố gắng chăm chú tập chung lắng nghe câu trả lời, thì đột nhiên TỬ HIÊN chạy nhanh về phía trước
- Thiếp ko nói chàng nghe đâu
TIÊU HÀM cười nhẹ lắc đầu, mình như vậy mà lại bị cô ấy lừa.
36 Mạnh Tứ bước vào thì đã thấy vương gia, vương phi đã ở ngay đây liền quay qua má Lan nói nhỏ "má Lan, vương gia đang ở trong phủ mà, sao còn gọi tôi đi tìm" còn má Lan chỉ ậm ừ cho qua.
37 Tiêu Hàn gật đầu đồng ý, chàng bước xuống xe ngựa rồi đỡ Tử Hiên xuống, lương thực đem theo chỉ là những chiếc bánh nướng, đang ngồi ăn cùng mọi người, Tử Hiên ngó nhìn xung quanh thì đột nhiên nhìn thấy phía dưới con đường là cả 1 thảm cỏ xanh mướt, nhìn xa xa lại đầy hoa, Tử Hiên giật giật nhẹ áo Tiêu Hàn
- Có chuyện gì hả Hiên nhi
- Thiếp.
38 Tiêu Hàn lấy từ trong túi áo ra 1 lọ thuốc rồi đặt vào tay Tử Hiên, chàng thắc mắc hỏi
-Sao nàng biết ta có thuốc mà xin vậy
-Thì những lần trước thiếp bị thương không phải chàng dùng thuốc này bôi lên sau đó băng bó, thiếp đoán chàng luôn đem theo bên mình
Tiêu Hàn mỉm cười trước sự thông minh của cô,rồi quay sang ngắm con thỏ đang được cô chăm sóc dịu dàng thế kia chàng nghĩ thiệt muốn bị thương hết sức.
39 Chàng gật đầu mỉm cười nhìn cô, kéo đầu cô dựa vào vai mình, mắt thì ngắm sao còn tay Tiêu Hàn đang tìm kiếm tay cô, bỗng chàng sờ thấy gì đó mềm mềm nhìn xuống dưới hóa ra là con thỏ trắng, chàng ngẩng đầu lên phàn nàn
-Sao nàng lại ôm nó hoài vậy
Tử Hiên giơ chú thỏ lên, mỉm cười nhìn thỏ con
-Có sao đâu, nó dễ thương mà
Rồi cô bồng chú thỏ vào nhà, Tiêu Hàn ngồi đó nói vọng theo
-Đi đâu vậy
-Đi ngủ thôi, mai còn thức sớm phát lương thực nữa đó
Chàng ủ rũ vào nhà thì thấy cô ngồi thay thuốc, băng bó lại vết thương cho chú thỏ, Tiêu Hàn ngồi trên giường chống cằm
- Ta cũng đang bị thương nè,sau không chăm sóc cho ta
Cô nhìn sang Tiêu Hàn, đôi mắt nhìn chàng ý hỏi ở đâu, Tiêu Hàn lấy tay chỉ chỉ ngay tim, cô nghiêng đầu mỉm cười
-Vậy chịu thôi, thiếp không phải là đại phu,không chữa được
Nói xong cô quay lại với thỏ con, gương mặt Tiêu Hàn thì nhăn nhó
- Vậy ta ngủ trước đó, đau lòng chết đi được
Nằm úp mặt vào bên trong,chàng cố nhắm mắt ngủ mà sao không được.
40 Sáng sớm tất cả làm việc rất nhiệt tình nên số lương thực đã phát xong hết, công việc hoàn thành trước dự kiến, tất cả nhanh chóng lên đường về phủ,ngồi trong xe ngựa Tiêu Hàn nhìn chăm chăm chú thỏ với đôi mắt vô cùng không thiện cảm
- Nàng ôm nó suốt như vậy y như ôm tình nhân vậy
-Vậy sao
Cô cố nhịn cười để không phát ra thành tiếng trước câu nói vu vơ đầy con nít của Tiêu Hàn, đột nhiên xe ngựa dừng lại, Mạnh Tứ vén màn xe ngựa
-Vương phi, tới nơi người nói rồi
-Tới nơi?, nàng định làm gì vậy
-Thì bỏ trốn với tình nhân
Nghe câu trả lời chàng đầy hoang mang, nhưng cũng nhanh chóng bước xuống xe theo cô, đi theo cô thì Tiêu Hàn thấy đây là nơi cạnh con đường đầy cỏ hoa đây mà, đứng sau cô khoảng 5 6 bước thì thấy cô thả chú thỏ đi, Tiêu Hàn bước đến bên cô thắc mắc
- Sao lại thả nó, nàng thích nó lắm mà
-Vết thương của nó đã lành nhiều rồi nhờ thuốc chàng đó, đến lúc nó phải về nhà rồi
Cô nhìn chàng trả lời, thấy cô có vẻ thoáng buồn, Tiêu Hàn nhìn cô đầy mưu đồ
- Thấy nàng buồn vậy ta cũng không đành lòng, hay là suốt trên đường về nàng ôm ta như thỏ trắng đó đi cho đỡ buồn há
- Chuyện này.