21 Nghiêm Khuynh kéo tay của cô, lúc mang cô trở lại căn phòng nhỏ, Vưu Khả Ý cho rằng anh sẽ không đuổi cô đi. Vậy mà Nghiêm Khuynh đóng cửa lại, theo ánh sáng ngọn đèn bàn mờ nhạt, chỉ nói: "Vậy, nghe tôi kể chuyện xưa, sau khi nghe xong, cô tốt nhất suy nghĩ một chút, rồi quyết định cô muốn đi hay không?"Giọng điệu của anh hờ hững tỉnh táo, giống như chắc chắn sau khi cô nghe xong nhất định sẽ đi.
22 Vưu Khả Ý lăn qua lộn lại suốt đêm, cho đến lúc trời sắp sáng mới ngủ. Không ngờ nhất chính là cô còn nằm mơ, nằm mơ ban ngày trong truyền thuyết. Trong mơ có một bé trai ngồi trong căn phòng ở ngõ hẻm phía Bắc thành phố, thân thể cuộn thành một đống, im lặng không lên tiếng cúi đầu nhìn chân của mình.
23 Cứ như vậy liên tục qua thật nhiều ngày, cho đến khi chủ nhiệm khoa gọi điện thoại tới thúc giục cô trở lại trường, Vưu Khả Ý sững sờ, lúc này mới ý thức được cách ngày trở về trường trên giấy xin phép nghỉ đã qua hai ngày rồi.
24 Vưu Khả Ý gần như vội vội vàng vàng cầm áo khoác ngoài khoác lên người, sau đó lao ra cửa chính, chợt ý thức được mình còn mang dép, vì vậy vội vàng mở cửa trở về đổi giày, thuận tay cầm chìa khóa đặt ở trên tủ giày.
25 Lúc Nghiêm Khuynh ra khỏi cục cảnh sát, trời đã sáng rồi. Anh đi dọc theo đường một lát, sau đó quẹo vào trong một cái ngõ hẻm. Ngõ hẻm lượn sóng, giống như lòng người thăm thẳm.
26 Cứ như vậy lại qua mấy ngày, có lúc số mạng dường như cũng rất huyền diệu, đi qua 21 năm cũng chưa từng có xuất hiện cùng một lúc, mà một khi quen biết về sau, giống như thế giới vô cùng nhỏ, tới tới lui lui cũng sẽ gặp phải đối phương.
27 Đợi đến người tụ năm tụ ba trong phòng bao ra khỏi KTV thì đã là mười hai giờ khuya rồi. Bởi vì tâm tình Vưu Khả Ý không tốt, đánh bạo uống hai ly bia, kết quả tửu lượng không tốt lắm, đi bộ cũng cố tình đảo, say lảo đảo.
28 Người uống rượu say rất khó chăm sóc. Mỹ nhân say trên ghế sa lon lúc thì lầm bầm một câu khát nước, lúc thì co rút thành một cục nói mình lạnh quá, lúc thì lại xốc chăn hô một tiếng nóng chết người rồi, lúc thì dứt khoát lăn đến phía dưới ghế sa lon, kết quả còn dán lên sàn nhà lạnh lẽo ngủ tiếp.
29 Sau khi Vưu Khả Ý về nhà, cuối cùng Lục Đồng thở ra một hơi, bởi vì không biết Nghiêm Khuynh đã giúp cô ấy lau qua mặt một lần, vì vậy lại đến phòng tắm vắt khô khăn lông lau cho cô ấy một lần nữa, sau đó ngồi ở bên giường nhìn cô ấy một lát, suy nghĩ mất hồn cái gì.
30 Hai giờ sáng, Nghiêm Khuynh mang theo men say trở về nhà. Tay cầm chìa khóa có chút không ổn, nhét vào lỗ đút chìa khóa nhiều lần cũng không nhắm chuẩn, đợi đến khi anh xộc xệch mở cửa đi vào, giầy cũng không đổi, đèn cũng không mở, trực tiếp lảo đảo đi tới ghế sa lon, sau đó phịch một tiếng, té xuống.
31 Nghiêm Khuynh rời khỏi cũng không khiến cho Vưu Khả Ý khổ sở. Anh không tiếp nhận cô, nhưng ít ra cũng không chối bỏ tình cảm của cô đối với anh. Tất cả chần chờ và lo lắng của anh đều xuất phát từ kinh nghiệm cuộc sống và tự ti nhút nhát của anh, nhận thức như vậy ngược lại khiến Vưu Khả Ý được an ủi rất nhiều.
32 Nghiêm Khuynh chạy tới trong quán bar thì quán bar đã tạm ngừng buôn bán. Anh kéo cửa cuốn nửa khép lên, khom lưng đi vào, sau đó trực tiếp đi về một căn phòng phía sau.
33 Phương Thành không nhúc nhích đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông ngồi ở trước mặt mình nở nụ cười ôn hòa vô hại. Trong phòng nhất thời yên tĩnh đến rất dễ làm người nhớ tới so sánh quen dùng khi sáng tác văn lúc nhỏ: ngay cả tiếng cây kim rơi trên mặt đất cũng nghe thấy.
34 Ngay khi tiếng quát tháo trong mơ càng ngày càng mãnh liệt, suýt nữa phá vỡ màng nhĩ lao ra khỏi đại não, Nghiêm Khuynh đột nhiên bình tĩnh lại. Quá trình như vậy lặp lại tuần hoàn qua nhiều năm, đã đếm không hết số lần.
35 "Vưu Khả Ý, nếu như mà một ngày kia em hối hận, cứ nói cho anh biết. Bởi vì anh chưa bao giờ dám tưởng tượng có thể giữ em ở bên cạnh, cho nên hôm nay tất cả đối với anh mà nói đều giống như nằm mơ, cho dù một ngày cũng đã đủ rồi.
36 Nghiêm Khuynh nằm viện trong một tuần, mỗi ngày Vưu Khả Ý đều đến bệnh viện chăm sóc anh. Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, chương trình học kỳ này cũng kết thúc, trừ thời gian dạy mấy đứa bé khiêu vũ ở trung tâm, thời gian còn lại cô đều dành cho Nghiêm Khuynh.
37 Trong vòng ba mươi giây ——Nghiêm Khuynh không lên tiếng. Vưu Khả Ý không lên tiếng. Lại qua ba mươi giây ——Nghiêm Khuynh vẫn không nói chuyện. Vưu Khả Ý cũng vẫn không nói chuyện.
38 Ngày Nghiêm Khuynh xuất viện xảy ra một sóng gió nhỏ. Mỗi ngày trong phòng bệnh đều có anh em tới thăm, mỗi lần tới, tủ đầu giường lại thêm một lẵng hoa hoặc giỏ trái cây, vì vậy một tuần trôi qua, không chỉ bàn trà trong phòng bệnh hay tủ đầu giường, ngay cả trên sàn nhà cũng bày hai hàng quà thăm hỏi dựa vào tường thật chỉnh tề.
39 Đó là một đoạn thời gian khá dài mà ngắn ngủi. Giác quan toàn thân của Vưu Khả Ý đều bị để không, chỉ còn lại môi nóng bỏng nhắc nhở cô tất cả chuyện đang xảy ra.
40 Bởi vì Phương Thành thất tín bội nghĩa, không để ý cái gọi là đạo nghĩa, rất nhanh làm người trong giới khinh thường. Bị bắt vào trong cục cảnh sát ngồi xổm một khoảng thời gian, không có ai giúp hắn ta, sau đó rốt cuộc như thế nào thì không có ai biết.