21 [An thần hoàn]: Mồ hôi, tôi thật là nam mà, không phải fangirl đâu.
[Amoxicillin]: Tốt quá! Mau đến YY thử âm.
[An thần hoàn]: Hả?
[Amoxicillin]: Kịch ngắn của group chúng ta là [Bạch Dược mộng du vào xưởng chế thuốc], còn thiếu một người diễn vai Tiểu Cúc Thỏ, cần thanh âm thiếu niên, nếu có thể gần với thanh âm của trẻ con càng tốt hơn.
22 An Hân là chẳng hiểu thế nào lại bị nhận vai ‘Tiểu Cúc Thỏ’, sau đó Amoxicillin lại gọi đạo diễn đến, đạo diễn nghe cậu đọc vài câu, cũng nói cơ bản có thể dùng được, cho nên chuyện này cứ như vậy quyết định.
23 Bởi vì Liễu Quý Bạch chết sống không chịu chọn bất cứ thứ nào trong hai cái tên Vị An Hoàn và Điện An Thang, An Hân không thể không tiếp tục suy nghĩ thêm nửa ngày, rốt cục cậu vẫn nghĩ tới một cái tên cậu thấy vô hạn phù hợp, vừa dễ nghe vừa dễ nhớ — Lục Thần Hoàn!
[An Hân]: Học trưởng, học trưởng, anh thấy tên ‘Lục Thần Hoàn’ này thế nào? ‘Lục’ đồng âm với họ ‘Liễu’ của anh, sau đó chúng ta đều là ‘X Thần Hoàn’ hệ liệt!! Thế nào? Thế nào? Đọc thấy dễ nghe không?
[Liễu Quý Bạch]: …
[Liễu Quý Bạch]: Được.
24 Lúc này đây, An Hân bất luận là giọng nói hay là ngữ điệu hay là nhấn nhá âm cuối đều phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn…
Liễu Quý Bạch nuốt nước bọt, có chút khó xử hỏi, “Cậu… Nặng khoảng bao nhiêu?”
“Không phải!!!” An Hân lập tức buông áo Liễu Quý Bạch ra, ngồi xổm xuống 囧, thật hận không thể đào một cái hố trốn xuống, “Tôi cái gì cũng chưa nói! Vừa rồi là huyễn thính thôi!”
“… Tôi xác thực nghe thấy được.
25 Liễu Quý Bạch sửng sốt một lúc, bỗng nhiên sinh ra một loại ý tưởng quỷ dị, chẳng lẽ An Hân là vì nhìn thấy anh ở trần mà thẹn thùng?
… Hai thằng đàn ông với nhau có gì mà thẹn thùng!
Hai thằng đàn ông…
= = Không có khả năng! Suy nghĩ nhiều rồi suy nghĩ nhiều rồi, Liễu Quý Bạch lập tức đánh gãy suy nghĩ của chính mình, tuy rằng hiện tại đam mỹ hoành hành, bất quá cái gọi là thế giới đại đồng cũng chỉ có trên mạng mà thôi.
26 Tiểu Tịch: Chú ý chú ý! Phiên ngoại dưới đây chỉ là giải trí vui vẻ, không liên quan đến thời gian trong chính văn ha
Vui vẻ là được rồi ~~[o]/
~[Tiểu kịch trường ngày cá tháng tư – An Hân bày tỏ?]
[An Hân]: Học trưởng…
[Liễu Quý Bạch]: Ừ.
27 An Hân giương mắt nhìn Liễu Quý Bạch, học trưởng ngồi gần như vậy sợ là đã nghe lời Đinh Mão nói, cậu không thể nói là không có chỗ ở muốn tiếp tục ở lại đây… Tuy rằng vô cùng luyến tiếc, An Hân vẫn cắn chặt răng, rốt cục vẫn nói: “Được.
28 An Hân mới chạy hai bước, có một chiếc xe taxi chạy lướt qua xe Liễu Quý Bạch ngay tại chỗ rẽ, Đinh Mão thò đầu ra từ cửa băng ghế sau gào lên, “Ngao! An Hân! Gia đã trở về đây!!”
An Hân dừng lại cước bộ, xe Liễu Quý Bạch đã quẹo qua chỗ rẽ nhìn không thấy nữa.
29 “Muốn!” An Hân liều mạng gật đầu.
Đinh Mão cười, đắc ý nói, “Vậy hôm nay bữa cơm này cậu mời đi!”
“Hả?”
“Đi thôi, đi thôi. ” Đinh Mão nhấc tay vừa ôm vừa kéo An Hân ra khỏi cửa, “Nhớ mang theo tiền, chúng ta trên đường chậm rãi nói ~”
An Hân vô lực nói, “Đinh Mão, cậu mới là Chu lột da thật sự á, không đi làm kinh doanh thật sự là thiệt thòi cho cậu!”
“Quá khen, nhưng mà khen trật rồi
Tớ tìm một chỗ đắt nhất gần đây là được!”
“…”
= =
An Hân và Đinh Mão ha ha hi hi vừa đi vừa cười đùa, mãi cho đến khi đồ ăn dọn lên An Hân mới nhớ tới việc phải hỏi rốt cục là Bạch Dược có chuyện gì.
30 Hừng đông mùa hè đến rất sớm, nhưng mà ánh mặt trời vàng óng ánh lại từ từ đến muộn. Khi ánh mặttrời từ ngoài ban công xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng khách, dừng lại trên người An Hân đang ngủ say, An Hân bỗng nhiên mơ thấy cây xương rồng nở hoa vàng trên ban công của căn nhà ở phố Tây Nguyệt Đàn kia.
31 Suốt cả ngày, An Hân ngoại trừ đánh chữ, toàn bộ thời gian cơ hồ đều ngồi tìm kiếm xem ở gần đây có tiệm nào ăn ngon hay không, lại hỏi học trưởng định đi mua chậu ở chỗ nào, thậm chí còn gọi điện thoại cho Đinh Mão hỏi có tiệm cơm nào ngon không đề cử cho cậu.
32 Sáng sớm, khi nắng sớm chiếu vào phòng khách, nhẹ nhàng rọi lên mặt An Hân, An Hân đột nhiên tỉnh lại, cậu bật người dậy, nhìn bên ngoài ánh mặt trời tươi đẹp, trong lòng lập tức kinh hoảng, vội vội vàng vàng bắt đầu tìm di động khắp nơi, cậu lo lắng bản thân có phải ngủ quên rồi hay không, nhưng lại bởi vì ngủ rất say nên không nghe được điện thoại của học trưởng…
May mắn trước khi gọi điện thoại qua cho học trưởng, An Hân nhìn thấy con số thật bự trên màn hình chờ của di động, thế mới biết, hóa ra là mới có hơn năm giờ mà thôi.
33 Lúc này đi ăn cơm trưa thì vẫn còn hơi sớm, An Hân có chút khó xử, do dự có nên gọi Liễu Quý Bạch đi dạo bên trong một vòng nữa hay không. Nếu không cậu mua một chậu xương rồng về trồng cũng được…
Liễu Quý Bạch để chậu vào cốp sau, nhìn thấy An Hân liên tục nhìn về hướng tiệm bán thú cảnh, nghĩ cậu hẳn là đang suy nghĩ muốn đi mua thỏ, trong lòng liền mất hứng.
34 Chín năm trước, ngày An Hân thi đạo vào trường đại học mà Liễu Quý Bạch đang theo học, An Hân nửa hưng phấn nửa gian nan bước vào cửa lớn trường học, mà Liễu Quý Bạch còn đang bận rộn trong văn phòng hội sinh viên.
35 Ngũ quan con người tương liên với nhau, dây thần kinh cũng vậy, cho nên lúc đụng vào mũi, ngoại trừ cái mũi vừa đau vừa chua xót, tuyến lệ cũng bị kích thích, cũng sẽ tự nhiên mà phân bố ra chất lỏng.
36 Nhớ lại bản thân học bốn năm đại học cộng thêm đi làm mấy năm, chưa từng có lịch sử có bạn gái hay người nào yêu thích, Liễu Quý Bạch bắt đầu thật sâu hoài nghi bản thân rốt cục có phải ngay từ đầu là cong hay không? Dựa theo cách nói của mọi người, kỳ thật bản thân hẳn là bộ dáng rất tốt, nhưng mà như thế nào lại không có con gái thích chứ? Hơn nữa sau khi vào giới CV cũng vậy, rõ ràng nhận kịch đam mỹ so với ngôn tình càng nhiều hơn, chẳng lẽ… Không phải chứ, anh hẳn là thích nữ sinh mới đúng.
37 An Hân xoay người lại liền thấy, cư nhiên là anh trai mập mạp ấm áp lần trước cậu đã gặp, cũng chính là Miêu Điều đại thần!
Miêu Điều thúc đối với thức ăn vẫn luôn ôm hảo cảm vô hạn, hảo cảm này còn ảnh hưởng luôn đến thái độ trong cuộc sống của anh.
38 Kỳ thật, lần trước lúc đưa An Hân trở về Liễu Quý Bạch còn nhẹ nhàng thở ra, bởi vì anh vừa nhìn thấy khuôn mặt tròn tròn, bộ dáng cười tủm tỉm kia liền nhịn không được muốn giơ tay ra véo mặt cậu.
39 Số điện thoại này Ngụy Hào đã sớm biết là không liên lạc được, nhưng mà anh ta đã hỏi tất cả những người quen biết An Hân, kết quả ngay cả rắm cũng hỏi không ra, tựa như tất cả mọi người đều không biết An Hân đổi số, nhưng Ngụy Hào rất rõ ràng trong đó có vài người tám phần là đã biết lại cố tình không chịu nói cho anh ta, mà trong đó Đinh Mão là người có hiềm nghi lớn nhất!
Buổi tối hôm đó Ngụy Hào liền phát hiện An Hân thu dọn đồ dọn từ nhà mình đến nơi khác, ban đầy anh ta nghĩ An Hân tám phần là dọn đến ở nhờ nhà người bạn kia, đợi nguôi giận rồi tự nhiên sẽ dọn trở về.
40 Trước khi Đinh Mão gọi điện thoại đi, đột nhiên có một cuộc gọi đến, Đinh Mão nhấn một cái liền trực tiếp nhận cuộc gọi.
Đinh Mão vừa thấy là dãy số của Ngụy Hào, lập tức muốn cúp điện thoại: “Phắc!”
“Đợi đã, đừng cúp điện thoại! Tôi nhìn thấy An Hân!” Ngụy Hào vội vàng kêu lên.