41 Kể từ sau ngày Âu Dương Khiêm tới chơi và chuyện ở bệnh viện đã qua nửa tháng, Đường Tố Khanh bị một tên con trai ra lệnh cưỡng chế, nói rằng phải dưỡng bệnh thật tốt.
42 Thừa dịp Đường Tố Khanh sững sờ, Sở Chiến mơn trớn lên làn da mịn màng của cô, bắt đầu đòi quyền lợi của mình, gần đây nhìn cục cưng của anh trở nên mập mạp, da dẻ trắng noãn, càng chọc cho anh thêm đói khát, nhưng vì vết thương của cô nên anh chưa thể ăn tươi nuốt sống cô được, nên chỉ biết lặng lẽ xuất ra ngoài.
43 Đường Tố Khanh yên lặng nằm lỳ trên giường; thật ra mạnh mẽ như cô, cho dù đau hơn nữa, khó chịu hơn nữa, khi tỉnh lại cũng không để lộ ra ngoài. Sau một thời gian quan sát, rất khó tưởng tượng cái cô gái với vẻ ngoài yếu đuối này sẽ kêu đau, nên cái người áo khoác trắng rất hiếu kỳ về chuyện đó, bạn tốt của anh còn trợn mắt tức giận, tính khí siêu cấp nóng nảy nhưng đây là lần đầu tiên Sở Chiến cẩn thận chăm chút cho ai đó như thế, chỉ sợ sơ ý một chút cô gái này sẽ kêu đau, nếu thế chắc bạn tốt kia sẽ cho anh sống giở chết giở cả đời luôn quá.
44 Nghe vậy, Đường Tố Khanh ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt kinh ngạc nhìn anh, anh cho rằng cô là đứa bé sao, thổi một chút là có thể giải quyết hết mọi chuyện? Người đàn ông này xác định không phải muốn thông qua chuyện kia để ăn đậu hũ của cô đó chứ? Đến lúc đó chớ nói là chỉ ở lưng, chuyện mới vừa rồi vẫn chưa tan biến khỏi đầu cô, sự thật chứng minh người đàn ông này đang trong thời kỳ động dục, nên cách xa anh một chút mới là biện pháp đúng đắn.
45 Sở Chiến tỉnh lại khi bị những tiếng chuông điện thoại đổ dồn dập, còn chưa mở mắt, anh đã sờ nơi phát ra tiếng chuông, sờ một chút, rốt cuộc cũng lấy được cái điện thoại reo um sùm, anh chẳng quản đó là điện thoại của ai, mệt mỏi ấn nút nghe, lo lắng tiếng ồn ào sẽ đánh thức cô gái nhỏ.
46 Tại cửa trạm xe lửa, người đi qua kẻ lại, người lên kẻ xuống xe lửa, ai cũng nhìn thấy cảnh một ông lão mệt mỏi ngăn cản từng chiếc taxi, nhưng những người đàn ông kia lại không thèm đối hoài đến ông cụ tóc bạc, cứ nhìn ông xong lại dời mắt đi chỗ khác, tỏ vẻ rằng họ rất vội vã, chẳng thèm chú ý đến cảm nhận của bất cứ ai, tiếp tục con đường của mình, lòng ông cụ không ngừng chua xót.
47 Ông cụ ôm lấy túi hành lý của mình vội vã bước vào quầy nhận bệnh, những tiểu thư ở quầy tiếp bệnh đang nói chuyện trời đất, sửa móng tay, sửa móng chân….
48 Sau khi tạm thành công, ông cụ ngồi xuống trợn mắt nhìn Âu Dương Khiêm một cái, ánh mắt kia sắc bén giống như đang nhìn một con quỷ xâm nhập lãnh địa, nên đôi mắt như tên bắn.
49 Kể từ sau khi ông cụ đến, Sở Chiến vừa vui mừng lại vừa ưu sầu, vui mừng vì ông nội đứng về phía anh, nhớ đến người đàn ông kia vì bị ông nội làm áp lực mà rút lui, ưu sầu là mỗi khi anh muốn dính lấy cực cưng của mình, đôi mắt ông cụ lập tức sáng như đèn pha xe hơi, làm hại anh lo lắng thân phận bại lộ, anh không dám nghĩ đến nhưng rõ ràng chuyện ông cụ đến là quá đột ngột.
50 Cho đến gần giờ tan làm buổi chiều, Đường Tố Khanh sửa sang xong tài liệu trên mặt bàn, cầm áo khoác đen của mình lên, chào hỏi thư ký một tiếng, sau đó rời đi.
51 Đường Tố Khanh không muốn xin lỗi, mặc dù trong truyền thuyết nói rằng Lạc Mộ Thiên vô cùng kinh khủng, nhưng anh cũng chẳng phải là người không biết lý lẽ, nghiêm túc tự hỏi lời của cô.
52 Sau hơn một tháng ở bên cạnh nhau, bây giờ cô gái nhỏ của Sở Chiến phải đi làm, anh liền cảm thấy cả người không thoải mái, thẳng tới giữa trưa rốt cuộc cô gái nhỏ đã có chút lương tâm mà gọi một cú điện thoại về nhà, hóa giải nỗi khổ tương tư của anh, để cho những việc anh làm hơn tháng nay xem như là không phí công, trong lòng cô gái nhỏ bắt đầu có anh rồi.
53 Nhìn thấy cháu gái của ông vội vàng đi vào phòng, tâm tình ông cụ trở nên tốt hơn, tình cảm của hai đứa không tệ, xem ra khoảng cách gần đã giúp cả hai bồi dưỡng tình cảm, công nhận cự ly luôn làm cho tình cảm con người tiến triển.
54 Đường Tố Khanh ra khỏi phòng bệnh chừng nữa giờ, Sở Chiến không có tính nhẫn nại nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, trong lòng giao chiến giữa việc có nên đi ra ngoài hay không, đi ra ngoài thì kế hoạch giả bệnh sẽ bị sụp đỗ, nhưng không đi ra, anh lại vô cùng nhớ cô gái nhỏ, cả ngày hôm nay đã không được bên cạnh cô, có trời mới biết Sở Chiến muốn đi đến đơn vị công tác của cô như thế nào.
55 Người đàn ông phúc hắc như Sở Chiến, lại mượn lần giả bệnh này để đổi lại sự dịu dàng của một cô gái, thế thì làm sao anh có thể dễ dàng buông tha cho cô, đôi mắt mang đầy thăng trầm cứ nhìn về cửa phòng, như một thợ săn cứ cố săn đuổi con mồi, đợi chờ ngày cá cắn câu, anh biết muốn làm một thợ săn giỏi thì phải biết nhẫn nại, cho nên anh chỉ có thể tựa vào thành giường lặng lẽ đợi chờ.
56 Nhìn cái dáng bá đạo kia của cô, nếu Sở Chiến dám lên tiếng nói không rằng không cần ông nội tắm ình, đoán chừng cô gái nhỏ sẽ nghi ngờ ngay lập tức, nên anh thông minh hướng về phía ông cụ gật đầu một cái, cố gắng chống đỡ để ông cụ dìu mình đi.
57 Đem chiếc lưng to lớn lau đến khi đỏ bừng, lúc này Đường Tố Khanh mới cảm thấy xấu hổ mà dừng động tác tay lại, rửa qua khăn bông, tiếp theo sau đó là giúp anh chùi mặt.
58 Sáng sớm hôm sau, Đường Tố Khanh thức dậy theo đồng hồ sinh lý của mình, còn chưa mở mắt, đã cảm thấy gương mặt mình đỏ bừng, sau lưng truyền đến tiếng hít thở đều đều, vốn định duỗi tay chân của mình sau đó ngồi dậy, không ngờ tay chân của cô đã bị người ta chế trụ, muốn ngồi dậy cũng là chuyện khó khăn.
59 Dùng thời gian ngắn nhất sửa sang lại bản thân, sau đó Đường Tố Khanh một thân quần áo chỉnh tề đi ra khỏi phòng ngủ, trên bàn ăn đã có sẵn bữa sáng, Đường Tố Khanh nhìn ông nội cười tít mắt mà chẳng biết vì sao, cô ngồi xuống bắt đầu ăn bữa sáng của mình "A Khanh, tối hôm qua mệt nhọc rồi, buổi trưa hôm nay ông nội sẽ đi siêu thị mua một con gà mái mẹ, để bồi bổ sức khỏe cho cháu.
60 Tờ Kế Nao ngồi vào trong xe mà lòng đầy lo lắng, cả người cứng ngắc giống một tảng đá, sợ động đẩy sẽ khiến xe cô hư thứ gì đó, mắt thỉnh thoảng nghiêng nhìn về cô gái ngồi ở vị trí tài xế, mắt thả vào đôi bàn tay trắng noãn và mảnh khảnh của cô.