41 Mặt trời buông bóng, những tia nắng ố vàng cuối ngày lặng lẽ soi thấu vào căn phòng.
Vũ Vĩ Phong theo bản năng vươn tay muốn kéo người bên cạnh vào lòng, sờ soạng một hồi lại ôm phải không khí.
42 Dạ Tuyết Ninh rời khỏi phòng bệnh của Vũ Vĩ Phong, cô không về Uyển Nguyệt mà đi tới sân sau của bệnh viện.
Tôn Nhữ cẩn thận dìu cô tới một góc vắng vẻ, đỡ cô ngồi xuống ghế đá đặt dưới gốc cây to đang tỏa bóng mát.
43 Dạ Tuyết Ninh không biết mình ngủ bao lâu, có lẽ phải khi thuốc mê hết tác dụng mới tỉnh dậy. Vừa mở mắt đã nghe thấy giọng của Tôn Nhữ, cô theo bản năng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Tôn Nhữ bước vào phòng cũng không quên đóng cửa.
44 Mưa như trút nước. Những tia chớp xé ngang bầu trời đêm. Gió to càn quét càng như muốn thổi bay mấy khóm hoa hồng trong vườn.
Cây cối nghiêng ngả, lá cây rụng đầy đất.
45 Lô Trí Hùng cười đến cong mắt, kích động ôm Dạ Tuyết Ninh muốn dẫn đi nhưng khi tay anh chạm đến vai phải của cô thì chợt nhíu mày. Anh xoay người Dạ Tuyết Ninh lại, nghiêng đầu nhìn vai cô, vì lo lắng mà cao giọng: "Cô nàng ngốc này, không phải em che ô sao? Sao vẫn để mình bị ướt?"
Dạ Tuyết Ninh thoáng ngẩn người, không hiểu ý của Lô Trí Hùng, lơ đễnh đưa tay sờ vai, cô lúc này mới hiểu anh nói gì.
46 Dạ Tuyết Ninh còn chưa đi tới cửa đã nghe thấy trong nhà phát ra một loạt những tiếng động lớn. Cô do dự dừng chân, suy nghĩ một lát lại đột nhiên sải bước lớn vào biệt thự.
47 Tiếng gió rít gào trong đêm như cơn cuồng nộ của vị thần thiên nhiên lại như tiếng ngân nga vui vẻ của ngài.
Gió luồn qua từng nhánh cây, lá cây xào xạc nhảy múa.
48 Lá cây chuyển mình lay động, gió trời mang theo hương hoa hồng tràn ngập trong phòng, mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ vờn quanh vành mũi làm tâm tình Dạ Tuyết Ninh thoáng dịu lại đôi chút.
49 Đêm khuya, 11 giờ 30 phút.
Từ các ngõ ngách cho tới những con đường đều chìm trong bóng tối. Dưới bầu trời đêm, Uyển Nguyệt đặc biệt nổi bật khi được bao phủ bởi thứ ánh sáng màu vàng nhạt.
50 Dạ Tuyết Ninh hít một hơi thật sâu như đang cố gắng kìm nén nỗi đau và nước mắt lại rồi mới giơ tay đẩy cửa phòng ngủ. Cô nhấc một chân, còn chưa kịp bước vào trong đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên giữa phòng.