Độc Nữ Lệ Phi Chương 45: Chương 45
Chương trước: Chương 44: Chương 44
Editor: Sam Sam
Thật ra Lưu ma ma chỉ mới nói một người, còn có một người nữa ra giá còn thấp hơn. Tại sao thiến niên trẻ tuổi kia lại hẹp hòi như vậy chứ? Năm trăm lượng cho một điền trang, một trăm lượng cho một cửa hàng, còn mở miệng nói sẽ không tăng lên nữa.
An thị hận đến mức cắn răng.
“Đi, ngươi đi thương lượng với hắn một lần nữa đi, điền trang của chúng ta có thể ít hơn một ngàn lượng, cứ nói là tám ngàn lượng đi. Còn cửa hàng thì ít hơn một trăm lượng, một ngàn tám một gian, hỏi hắn có muốn hay không. Nếu như nói đồng ý thì đưa bọn tiểu nhị trong cửa hàng cho hắn. Khế ước bán thân của bọn chúng ở trong tay chúng ta. Mua cửa hàng, điền trang còn có thêm người làm, không phải ở đâu cũng có giá cả như vậy.”
Lưu ma ma nhắm mắt tuân lệnh, phu nhân muốn trong vòng một ngày phải bán được năm điền trang cùng cửa hàng chung quanh, giá tiền không thể hạ xuống nữa, muốn như vậy thì biết tìm người nào đây!
Trong Tạ phủ, An thị lo lắng đến mức như kiến bò trên chảo nóng, mấy người hầu thân cận của bà cũng vội vội vàng vàng chạy quanh khắp nơi tìm người mua.
Nhưng mỗi khi có người tò mò tới tìm hiểu thì lại có kẻ đi tới giống như vô tình kể chuyện, bảo rằng điền trang với cửa hàng của bà có phong thủy không tốt.
Ví dụ như trong thôn trang thường xuyên có người chết một cách kỳ lạ, vào đêm khuya sẽ có quỷ tới quậy phá, nơi lân cận lại có kẻ trộm thường xuyên lui tới; cửa hàng thì bán hàng kém chất lượng, người tới ăn chết ngay lập tức, danh tiếng luôn không tốt, hoặc là ăn trộm với cường đạo vô cùng nhiều. Dù sao mọi tin tức đều không tốt.
Kết quả sang ngày kế tiếp, trừ hai người ra giá thấp đến mức ép người kia thì bên ngoài chả có ai tới hỏi han nữa.
Tại lầu hai của tửu lâu Duyệt Khách có hai người dựa vào cửa sổ nhàn nhã thưởng thức trà.
Đoạn Dịch mặc một bộ trường sam màu ngọc đang chăm chú vào bình trà trong tay: “Thật sự bổn vương muốn biết tâm của nàng có màu gì, đen? Xanh biếc? Tím? Năm trăm lượng một điền trang, một trăm lượng một cửa hàng không hơn không kém. Bổn vương lo rằng ngày mai trong Hoàng thành sẽ có người tức giận đến mức tự sát, dơ bẩn đất đai của Hoàng thành đó.”
Nói xong hắn ra vẻ thương xót u oán thở dài: “Khuyên nàng nên tăng thêm một lượng bạc đi, dù gì đưa thêm một chút để khen thưởng người làm, đừng nên tuyệt tình như vậy.”
Người ngồi đối diện giật giật khóe môi, thiếu chút nữa thì hớp nước trong miệng đã phun ra ngoài, nếu An thị biết hắn chế nhạo bà ta như vậy, chắc chắn bà sẽ tức giận đến mức ngất đi.
Vân Hi mang mặt nạ da người, bề ngoài giả thành nam tử, nàng liếc mắt trả lời: “Nếu tâm tiểu nhân màu đen thì Vương gia cũng xem như là người có tâm địa độc ác rồi, rốt cuộc Vương gia phái bao nhiêu người đi theo bọn người hầu của An thị vậy? Người ta chỉ cần vừa mở miệng giới thiệu điền trang với cửa hàng thì người của Vương gia đã nhảy ra bắt đầu phá đám, khiến cho đến tận bây giờ mà An thị còn chưa bán được chỗ nào. Nếu như bà ta tức giận đến mức tự sát, đó là do Vương gia chứ không phải vì tiểu nhân ta đâu.”
Đôi mắt hẹp dài như vầng trăng của Đoạn Dịch lóe lên, còn mang theo vài tia chế nhạo, lời nói mang theo u oán trách cứ nhưng vẻ mặt thì ngược lại, đôi môi mỏng đỏ mọng cong lên một đường hoàn hảo, đầu ngón tay như ngọc thuần thục pha trà.
Chỉ thấy một lúc hắn lại châm thêm lá trà, một lúc lại đổ nước vào bình, một lúc lại rót nước vào ly. Từng bước từng bước thuần thục, tư thái tuấn nhã, đơn giản giống như một bức tranh mỹ lệ.
Nghệ thuật quan trọng trong lúc uống trà là tâm tình phải thanh thản thì mới có thể cảm nhận được vị ngon mà trà mang lại, nhưng từ khi trùng sinh cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ có được tâm tình như thế. Lúc nào cũng mang thù hằn với kẻ thù, tức giận khi thù lớn chưa trả được, cả ngày lẫn đêm, lúc nào cũng tính toán trong lòng.
Đoạn Dịch ngẩng đầu cười: “Hai người chúng ta, một người có tâm đen, một người có tâm địa độc ác, thật quá xứng đôi.”
Vân Hi, “…”
Sắc mặt Vân Hi trầm xuống, tại sao mỗi lần thấy nàng hắn đều chiếm ưu thế chứ? Nhìn nàng là muốn ức hiếp sao? Vốn nàng đi theo dõi bọn người hầu của An thị, lo lắng mưu tính sợ điền trang cùng cửa hàng sẽ rơi vào tay kẻ khác,

Xem tiếp: Chương 46: Chương 46