Độc Nữ Lệ Phi Chương 27: Chương 27
Chương trước: Chương 26: Chương 26
Editor: Sam Sam
Hạ Ngọc Ngôn đang nóng vội muốn giải thích lại bị Vân Hi kéo lại.
Vân Hi giành nói trước: “Đại nương, kỳ thật những người trong viện này đã làm sai, sợ ảnh hưởng đến ngày xuất giá của đại tỷ cũng như danh tiếng của Nhị tỷ…”
“Càn rỡ! Trưởng bối đang nói chuyện mà bề dưới như ngươi dám chen miệng vào sao?” An thị đã sớm không hài lòng với chuyện xảy ra hai ngày nay, lửa giận ngùn ngụt trong lòng, nâng tay lên định tát Vân Hi.
Ngay lúc An thị chuẩn bị đánh trúng bỗng nhiên giống như có luồng gió bay qua.
Vân Hi đã nhanh chóng né qua một bên, An thị ngã nhào xuống đất “Ai da, mũi của ta…”
Vân Hi hít vào một hơi, thật thê thảm, mũi An thị bị đập vào đất, mạnh đến nỗi chảy máu rồi.
Đúng là nàng nên cảm ơn những kẻ làm biếng không quét dọn đống tuyết đang đọng lại ở sân. Trời lạnh, tuyết cũng đông thành từng viên băng nằm rải rác trên sân, nếu đi chân không cũng đã đau đớn không thôi, huống chi là gương mặt mềm mại của An thị?
“Nữ tử chết bằm kia, dám đẩy đại nương ngã sao? Thật là không có ai dạy dỗ, đồ dã chủng*! Bây đâu bây đâu…” An thị lau máu ở trên mũi rồi nổi giận đùng đùng gọi người bên cạnh tới.
*dã chủng: từ dùng để nói con rơi con rớt, mất dạy.
Lưu ma ma cùng một đại nha đầu cùng bước lên, hai người giữ chặt lấy cánh tay của Vân Hi.
“Đưa nó tới Từ Đường nhốt lại để suy ngẫm! Không có sự cho phép của ta, không được thả ra!” An thị cắn răng cắn lợi. Một nha đầu khác đi tới đỡ bà dậy, An thị giơ tay lên muốn đánh thì bị một giọng nói cắt ngang.
“Tất cả dừng tay cho ta!” Giọng nói lạnh lẽo uy nghiêm truyền tới.
An thị bị dọa sợ đến mức lập tức ngẩng đầu, người đi tới là Tạ lão phu nhân. “Mới sáng sớm mà đã náo loạn cả lên, chuyện này là sao?” Tạ lão phu nhân lạnh lùng bước vào.
Đi theo bà là hai nha đầu Kim Đĩnh cùng Kim Châu, còn có Lâm ma ma mặt lạnh. Uy quyền của bọn họ khiến cho tất cả mọi người im lặng trong giây lát.
“Lão phu nhân, sao người lại tới đây? Con còn chưa tới thỉnh an người…” An thị bỏ qua cho nha đầu định đỡ bà dậy, nhanh chóng đi tới chỗ của lão phu nhân, bày ra bộ mặt tươi cười rồi nắm lấy tay Tạ lão phu nhân dìu bà vào Hạ Viên.
Hạ Ngọc Ngôn cũng vấn an, “Lão phu nhân…”
Mắt Vân Hi đã đẫm lệ lập tức kêu lên, “Tổ mẫu.”
Tạ lão phu nhân đi ngang qua đám người đó, đang muốn mở miệng thì ai ngờ dưới chân lại trơn trượt, cơ thể không tự chủ được ngã về phía sau. Tất cả mọi người đều giật mình la to: “Lão phu nhân, coi chừng.”
Kêu thì có ích gì nữa? Cơ thể của lão phu nhân đã ngã trên mặt đất, gương mặt còn đụng phải băng cứng, da thịt va chạm không nhẹ.
“A…” Tạ lão phu nhân hoảng sợ kêu lên.
Trong lòng những người có mặt ở đó đồng loạt run rẩy mãnh liệt.
“Mau, mau đỡ lão phu nhân, bây đâu, gọi Tống đại phu tới đây!” An thị hoảng sợ ra lệnh, nhưng bỗng nhiên vẻ mặt hiện lên sự đắc ý, dùng kế bỏ đá xuống giếng, “Lão phu nhân, không biết nên xử lý việc này thế nào, trên đất rất gập ghềnh, khiến cho lão phu nhân bị ngã, vừa rồi con cũng bị ngã rất đau.”
Dù Hạ Ngọc Ngôn nhát gan nhưng cũng không ngu ngốc, “Hôm nay vẫn chưa quét dọn…”
“Theo như lời Hạ Ngọc Ngôn nói, còn chưa quét dọn mà dám để lão phu nhân đi vào sao? Có phải ngươi cố tình muốn hãm hại lão phu nhân?” An thị nắm lấy cơ hội muốn đả kích Hạ Ngọc Ngôn.
Không cho phạt người làm mà lúc xảy ra chuyện lại đổ lỗi cho Hạ Ngọc Ngôn, An thị thật biết làm người, Vân Hi cười lạnh nói, “Đại nương, người phụ trách việc quét dọn ở Hạ Viên ngủ đến giờ Thìn mà còn chưa dậy, mỗi ngày cũng không chịu quét dọn, bởi vậy mới khiến lão phu nhân và đại nương bị ngã.
Nương cùng Vân Hi mới phạt bọn hạ nhân đó, nhưng đại nương lại nói Vân Hi không được phạt, đó là quyền của đại nương, còn bắt nhốt Vân Hi vào Từ Đường, mắng Vân Hi là dã chủng. Cho nên, vấn đề quét dọn trong viện này cũng không phải lỗi của nương con, mà là lỗi của đại nương đó. Đại nương ngăn cản Vân Hi phạt người làm, đó là lý do bọn hạ nhân càng thêm lười biếng…”
An thị vô cùng tức giận, bà ngăn cản Hạ Ngọc Ngôn cùng Vân Hi phạt người làm, chính là đồng ý cho bọn hạ nhân không quét sân sao? Đồng ý cho bọn họ lười biếng sao? Việc đó mới khiến cho lão phu nhân trượt chân sao?
Khá lắm, Tạ Vân Hi!
Những lời này An thị chỉ biết nói thầm trong lòng, đúng là bà quá khinh thường nàng rồi, khiến nàng ta đào hố cho bà nhảy xuống.
“Già mồm!

Xem tiếp: Chương 28: Chương 28