41 Sau khi ba ngự y tùy giá hội chẩn, nhất trí cho rằng, tay Lịch vương điện hạ chỉ là bị thương ngoài da thịt, vẫn chưa nguy hiểm cho gân cốt. Mỗi ngày thay dược băng bó, lại uống vài thang bổ huyết sinh cơ, nghỉ ngơi khoảng mười ngày liền sẽ khỏi hẳn.
42 Ấn Huyên đứng ở bờ cát bên cạnh biển. Sau lưng là hàng dãy núi vây quanh, trước mặt là một mảnh đại dương mênh mông. Chân trời, nơi trời nước giáp nhau, mặt trời mới mọc toả ra những tia sáng vàng nhạt, đem cả mặt biển lẫn bờ cát nhuộm một màu mênh mang mơ hồ.
43
Trời phiên ngoại tám tháng đều có tuyết bay. Hiện giờ là đầu tháng mười hai, đương lúc thời tiết biên tái lạnh khủng khiếp nhất.
Bắc địa Vụ châu, bởi vì suốt năm âm lãnh, từ sáng sớm cho đến tối muộn, cả ngày mây mù lượn lờ mà được gọi như vậy; cùng Chấn châu sóng vai trở thành cánh cửa phòng thủ của Đại quốc ở phương bắc, đồng thời hiện nay là phiên địa của bào huynh (*) Hoàng thượng – Túc vương Ấn Huy.
44
Điểm tâm nghẹn ứ trong cổ họng, Ấn Vân Mặc lụ khụ ho sặc sụa. Ngồi ở bên cạnh Ấn Huyên lập tức rót chén trà đưa qua: “Cẩn thận một chút, người lớn như vậy rồi, ăn miếng cao cũng nghẹn!”
Ấn Vân Mặc không biết xấu hổ, để chất tử (*) uy trà, vội tiếp nhận uống một hơi, đem bánh đậu xanh trong cổ họng trôi xuống, mới thở dốc đáp: “Ta cảm thấy có người nguyền rủa ta, tim mới nhảy dựng một cái.
45
Tần Dương Vũ một mặt sợ run, một mặt theo bản năng mà lấy trường thương gạt một kỵ binh đang tấn công, chỉ trong khoảng khắc đánh rơi ba người, sau đó hắn nhăn mày lại, trong mắt lộ ra hàn quang kinh sợ: “- ngươi là… Lịch vương điện hạ!”
Lịch vương hồi triều thanh thế to lớn, Thánh Thượng còn đặc biệt mà tổ chức một yến tiệc đón gió tẩy trần long trọng.
46
Chấn châu, phủ minh quân trấn.
Quân y trị liệu băng bó qua vết thương nơi vai của Ấn Vân Mặc, căn dặn vài câu ẩm thực thanh đạm, không thể uống rượu xong liền lui xuống.
47 Đô Lam huýt sáo một cái, một con chuẩn (chim cắt) nhỏ từ trên cao bay xuống, dừng ở trên cánh tay hắn. Hắn từ một ống đồng cột dưới chân chuẩn rút ra một tờ giấy mỏng nhìn nhìn, phân phó thân binh thổi tù và lui quân.
48
Ấn Huyên biết mình là đang nằm mơ, nhưng trong mộng hắn lại tựa hồ không phải là chính mình.
Hắn ở trong biển mây mờ ảo mà bay lượn, biển Bắc Minh dưới trảo run rẩy, trời cao phía trên ở đuôi lông mày nhẹ nhàng cong lên.
49 Ấn Huyên chân trần, hai ba bước chạy đến trước mặt Ấn Vân Mặc, nhìn thương thế của y. Nơi gáy bị vật sắc cào ra vài đường, trên áo nhuộm đầy chấm máu đỏ; thảm hại hơn chính là nơi cổ đầy vệt xanh tím sưng tấy lên, nhìn thấy ghê cả người.
50
“Chỉ dụ! Tám trăm dặm cấp báo!”
Một gã Tử y vệ giáo úy sắc mặt đen đúa, phong trần mệt mỏi xoay người xuống ngựa, được quân sĩ dẫn dắt thẳng đến quân doanh chủ trướng, thấy Túc vương Ấn Huy trên người nhung giáp, quỳ xuống ôm quyền nói: “Chỉ dụ, thỉnh Điện hạ tiếp chỉ!”
Thánh giá không phải đang ở Chấn châu phủ minh trấn, vì sao bỗng nhiên tám trăm dặm khẩn cấp truyền chỉ? Hay là Chấn châu quan có biến? Ấn Huy hơi giật mình, lập tức hành lễ tiếp chỉ.
51
Thánh giá rời Phủ minh trấn đi đến Vụ châu hôm nay đã là ngày thứ ba.
Con diều hâu được mục tử kia thả ra, bay dọc theo lộ tuyến bình yên xuyên qua cánh đồng tuyết, cuối cùng dừng ở một cứ điểm của Ưng Tiếu tại Chấn châu phủ Minh quân trấn.
52 Trấn bắc quân quay về cứu viện, hậu đội làm tiền đội, giờ phút này cách Hoài sóc bất quá chỉ vài dặm. Hàng nghìn vạn nhân mã chợt thấy bầu trời đêm phía trước kim quang mãnh liệt, cự long hư ảnh vần vũ, người nào người nấy ngây ra như phỗng.
53 Đại quốc ngày mười một tháng giêng năm Vân Hi, Hoài sóc trấn trần ai lạc định. Bên này Uyển úc bảy vạn binh lực tổn thất gần bốn vạn, mà Đại quốc hơn một vạn thủ quân, tính cả trên dưới còn sót lại hơn ba ngàn người.
54 Ngày đông quang huy xuyên thấu tầng mây, rắc xuống dòng sông dài uốn lượn giữa thảo nguyên. Ấn Huy cùng Tần Dương Vũ sóng vai ngồi cạnh bờ sông, rửa đi mũ giáp đầy máu đen.
55
Đông Lai xoay người rời đi, không một lần quay đầu lại.
Bỗng chợt nghe phía sau một tiếng niệm: “Phúc sinh vô lượng thiên tôn!”
Hắn theo tiếng nhìn lại, một đạo nhân dung mạo thanh nhã mặc áo xanh trong tay cầm phất trần, xuất hiện ngoài rừng trúc, hướng hắn chắp tay: “Tham kiến bệ hạ.
56
Tam giới thiên thượng, Ngọc Thanh tiên cảnh, giữa trời là Tử Vi tinh cung, là nơi ở của Trung thiên Bắc cực Tử Vi Đại Đế.
Tử Vi Đại Đế pháp danh “Thiên phủ Chí tôn”, đạo xưng “Ngọc đấu Huyền tôn”, lại xưng “Vạn tinh giáo chủ, Vô cực Nguyên hoàng”, địa vị ngang với Nguyên Thủy, Linh Bảo, là một trong ba vị thiên tôn dưới Ngọc Hoàng đại đế.
57 U Khí hừ lạnh: “Ngươi nói ta thu làm cái gì? Trong thành thêm một người, gánh nặng pháp trận liền nhiều lên một phân. Vì bổ sung linh khí, duy trì pháp trận ngày đêm không tiêu tan, ta còn tính toán lại thêm một phần thuế nữa.
58
Hắn ngay lúc U Hoàng bất ngờ không kịp đề phòng, triệt bỏ dây trói của Liệt ngục hãm tiên trận cho Lâm Ương.
Cùng lúc đó, Lâm Ương cực kỳ ăn ý mà đem một thân tiên lực cuồn cuộn ngoại phóng, nháy mắt tránh thoát ma chưởng.
59
Khi lần thứ hai Tiêu Dực nhìn thấy Lâm Ương, bị dáng vẻ tiên bào rách rưới, linh quang tán loạn của y khiến cho hoảng sợ, từ trên đài tọa vân nhảy dựng lên: “Ngươi đấu pháp với ai, lại trông thảm hại đến như vậy?”
Lâm Ương pháp lực hao tổn quá mức, tinh thần lại phơi phới, cười nói: “Cùng một điều Hỗn độn Kim long.
60 Ngày mười hai tháng Giêng năm Vân Hi thứ ba, Đại quốc Hoàng đế Ấn Huyên băng hà trong lúc Bắc tuần ở Vụ châu, hưởng dương hai mươi ba tuổi, miếu hiệu “Minh tông”.