Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đô Thị Thiếu Soái Chương 443-3: Tướng Mạo Giống Hệt

Chương trước: Chương 443-2: Tướng Mạo Giống Hệt



Nặc Đính nghe Sa Thành nói vậy mới hơi yên lòng. Trong lòng lão biết rõ, chỉ cần mua được hai tấn hàng chuyển về, dù cho điều đó đồng nghĩa với việc chi phí tăng gấp bội nhưng bán lại cũng phải được hơn một tỷ. Trừ đi gần hai trăm triệu tiền chi phí, đương nhiên vẫn kiếm được không ít. Đây chính là ưu điểm lợi nhuận kếch sù của thuốc phiện.

Thiên Kiều nhìn Nặc Đính bằng ánh mắt áy náy, không khỏi tự trách nói:

- Đại ca, đều là do Thiên Kiều vô dụng, đánh giá thấp tên tiểu tử Sở Thiên. Tuy nhiên, xin mọi người cứ yên tâm. Em tất nhiên sẽ khiến hắn phải trả giá thê thảm, dùng máu tươi của chính hắn để bù lại cho tất cả những gì chúng ta đã mất.

Nặc Đính gật gật đầu, sờ sờ chiếc nhẫn trên tay không nói gì.

Sa Thành tưởng Nặc Đính còn đang tức giận, dập điếu xì gà vào gạt tàn, cười nói:

- Ông em Nặc Đính, đừng nóng giận! Kỳ thật. Thiên Kiều đã làm không tồi. Tuy rằng người Đồng Sáo bị bóp nát xương trở thành phế nhân, nhưng Thiên Kiều cũng đã khiến người phụ nữ của Sở Thiên bị nghiện. Cái thứ đó không dễ cai đâu. Có lẽ người này cũng phải phế thôi.

Nặc Đính bưng trà trên mặt bàn lên uống. Ánh mắt đã khôi phục bình thường. Sau đó đặt cốc xuống nói:

- Tôi không tức giận. Tướng quân Sa giúp tôi giải quyết vấn đề nguồn hàng, tôi đang nghĩ phải trả ơn Tướng quân Sa như thế nào. Vừa rồi, tôi đang mải nghĩ phải làm sao để anh sớm ngồi được lên ghế Bá chủ Tam Giác Vàng.

Sa Thành hiển nhiên cực kỳ có hứng thú với đề tài này. Lão vội kéo ghế lại gần, thân mật ôm vai Nặc Đính, nói:

- Ông em có kế sách gì hay không?

Nặc Đính suy nghĩ một lát, liền mở miệng phân tích:

- Ám sát, hạ độc, đặt bom những thứ này đều không thể thực hiện được. Ngoài việc bên cạnh Sa Khôn có canh phòng cẩn mật, càng quan trọng hơn là những mánh khóe này dễ dàng bị bộ hạ trung thành của lão ta tra ra. Nếu binh biến, thực lực của Tướng quân Sa lại chưa đủ, sẽ rất mạo hiểm!

Sa Thành gãi đầu đồng cảm, than thở nói:

- Đúng vậy! Như tính tôi đây, chỉ muốn trực tiếp dẫn quân vào cung gây áp lực bắt lão nhượng quyền. Đáng tiếc là quân số kém hẳn một nửa. Vũ khí cũng không chiếm ưu thế. Nếu Chu Triệu Sâm của hội Hắc Long không chết trong tay chính phủ, có cậu ta chu cấp vũ khí cao cấp cho tôi thì còn nắm được vài phần thắng.

Thiên Kiều hơi ngập ngừng một lát, quyết định nói xen vào:

- Tướng quân Sa không biết chứ, theo thông tin tình báo của Thiên Kiều, Chu Triệu Sâm không phải bị chính phủ tiêu diệt, mà là bị Soái quân tiêu diệt, cũng chính là bị bọn Sở Thiên giết. Điều này cũng khiến tổ chúng Đột Đột của bọn tôi tổn hao không ít tinh anh.

Nghĩ đến Sở Thiên ba phen bốn bận làm hỏng việc đại sự của lão, Sa Thành đập mạnh tay xuống bàn, hung hãn mắng:

- Mẹ nó chứ! Lại là cái thằng nhãi ranh này. Hôm nào nó rơi vào tay tôi, tôi phải hành hạ nó ba ngày ba đêm mới xong. Sau đó lại lôi nó ra bắn mười lần tám lần mới đủ hả giận!

Bỗng nhiên, Thiên Kiều nở nụ cười ma quái. Ả ta đã nghĩ ra một kế chắc chắc có thể thực hiện được, vì thế hạ giọng nói:

- Thiên Kiều có một biện pháp. Mặc dù nghe hơi khiếp, nhưng lại hết sức khả thi.

Nghe nói có thượng sách, Sa Thành và Nặc Đính đều đổ dồn mắt về phía Thiên Kiều. Thiên Kiều cười bí hiểm:

- Loạn, tìm thắng trong loạn lạc. Trong loạn lạc làm suy yếu lực lượng của Sa Khôn, thậm chí có thể bị quân của ta thay thế.

Trời chiều đã ngả về tây. Tại doanh trại phía tây

Trong lúc bọn Nặc Đính đang thưởng thức cơm và rượu ngon tại khách sạn Vượng Lai, Sở Thiên cũng đang dùng cơm. Trong nhà bếp của một doanh trại nhỏ chỉ có một ngọn đèn leo lét, hắn tự tay xào cơm rang với hành lá, mỡ lợn và hai quả trứng, trên đĩa cơm còn có vài miếng tóp mỡ.

Minh Nhi kinh ngạc nhìn những nguyên liệu thừa đó bị biến thành một bát cơm rang ngon lành. Khi ăn thử vài miếng, rốt cục cô đã hiểu thế nào là biến mục nát thành thần kỳ. Điều đó cũng khiến cô hiểu ra, một người dù có bình thường tới đâu, khi được đặt đúng chỗ cũng có thể phát ra hào quang chói lọi.

Sở Thiên đang cầm bát cơm này, ngồi xổm trước cổng doanh trại, và từng miếng cơm lớn vào miệng.

Lúc ăn cơm, hắn thường nhớ tới rất nhiều sự việc và rất nhiều vấn đề.

Ai chẳng phải ăn cơm, dù cho có muốn hay không. Bởi vì không ăn sẽ chết.

Rất nhiều việc trên đời này là thế đó. Mặc ta có muốn hay không cũng vẫn phải làm.

Lúc trời sẩm tối, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh liền trở về trên chiếc xe Jeep, nhìn thấy Dương Phi Dương đều không khỏi giật mình. Vẻ mặt họ đều rất phẫn nộ. Những ngày vào sinh ra tử gần đây đã khiến bọn họ trở nên thân thiết như anh em. Giờ họ lần lượt bị Thiên Kiều đánh lén, có là Phật thì cũng phải nổi giận.

Phong Vô Tình ngồi bệt dưới đất, ngẩng đầu nhìn cái miệng đang nhồm nhoàm cơm rang của Sở Thiên, nói đầy sát khí :

- Thiếu soái, Thiên Kiều thật đáng hận quá! Hay là đêm nay chúng ta lẻn vào phòng khu của Sa Thành giết chết ả? Sau này ả khỏi giở âm mưu quỷ kế ra hại chúng ta.

Nhiếp Vô Danh cũng phụ họa nói:

- Ngày nào kẻ này chưa chết thì chúng ta ăn không ngon ngủ không yên.

Sở Thiên khẽ lắc đầu, nhai vài cái rồi nuốt cơm vào bụng mới mở miệng nói:

- Thiên Kiều là kẻ suy tính rất tỉ mỉ, em lại khiến người Đồng Sáo trọng thương tàn phế, ả nhất định sẽ càng cẩn thận hơn. Chúng ta không nhất thiết phải mạo hiểm, huống chi ả thích chơi trò mèo vờn chuột, em sẽ cho ả được thỏa mãn. Trước tiên, phải vùi dập tâm trí ả, khiến ả bối rối hoảng loạn.

Đến lúc này, sai lầm có nghĩa là thất bại, thậm chí là chết.

Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình gật gật đầu, trong lòng hiểu rõ Sở Thiên ắt đã có sắp xếp, vì thế vội báo cáo tình hình nhiệm vụ của mình:

- Thiếu soái, việc cũng đã làm xong. Sau đây chúng ta nên làm gì?

Sở Thiên mỉm cười, duỗi lưng một cái, nhìn về phía khách sạn Vượng Lai, thản nhiên nói:

- Tốt lắm! Đêm nay mọi người hãy chuẩn bị đồ đi. Trưa mai chúng ta sẽ tới khách sạn Vượng Lai nếm món ăn cao cấp của đầu bếp nổi tiếng. Hy vọng sẽ không kém cỏi so với đĩa cơm rang tóp mỡ của em.

Đúng lúc này, Sa Cầm Tú mang theo hai nữ binh, lái xe Jeep đi tới. Vẻ mặt tuy có phần mệt mỏi, nhưng động tác cử chỉ vẫn rất gọn gàng linh hoạt. Nữ binh còn chưa cho xe dừng hẳn, Sa Cầm Tú đã tung người nhảy tới bên cạnh Sở Thiên, cười khổ nói:

- Thiếu soái, bị anh đoán trúng rồi, bọn bác sĩ Vương đều đã bị diệt khẩu.

Sở Thiên chỉ cười cười. Đây là một kết cục đã được tính toán từ trước.

Sa Cầm Tú vừa nghe Sở Thiên nói muốn ra ngoài liền tò mò hỏi:

- Sở Thiên, vừa rồi anh nói muốn ra ngoài, các anh định đi đâu? Thắng được nhiều hàng như vậy, chặn đường làm ăn của bao nhiều người, không chỉ có Thiên Kiều muốn giết anh cho hả giận, ngay cả các lão đại xã hội đen đều muốn rục rịch.

Sở Thiên cúi đầu ăn một miếng tóp mỡ không hề ngấy, nhai và nuốt xong mới chỉ tay về phương xa, nói mơ hồ:

- Bọn anh muốn tới Khách sạn Vượng Lai thăm Sa Thành và Nặc Đính, tiện thể gõ đầu chúng vài cái. Chúng ta không nên cứ ngồi chờ bị đánh, tấn công luôn là biện pháp phòng thủ tốt nhất.

Sa Cầm Tú hơi sửng sốt, không khỏi nhắc lại:

- Khách sạn Vượng Lai? Đó là phòng khu của Sa Thành, xung quanh có năm trăm binh lính, bọn anh tới đó chẳng khác nào tự tìm đến cái chết. Sa Thành hoàn toàn có thể gán cho mọi người một tội danh và bắn chết. Phải biết rằng, chân lý vĩnh viễn nằm trong tầm bắn của đại pháo.

Sở Thiên lấy hết tự tin, thản nhiên nói:

- Từ hôm nay trở đi, Sa Thành bắt đầu phải đau đầu rồi!

Tuy rằng sự tự tin mãnh liệt bẩm sinh của Sở Thiên có phần trấn an được Sa Cầm Tú, nhưng cô vẫn hơi lo lắng, chậm rãi nói:

- Ngày mai em sẽ đi với bọn anh.

Sở Thiên khoát tay, bình tĩnh đáp lại:

- Cầm Tú, em không được đi, bọn anh có cách thoát thân. Quan trọng hơn là, nếu bọn anh xảy ra chuyện thật, em sẽ là cái đai giảm xóc để cứu bọn anh ra. Nếu em cũng đi, không chừng sẽ cá chết lưới rách.

Sa Cầm Tú bất đắc dĩ gật đầu, nhưng vẫn đặt câu hỏi:

- Vậy mọi người tới Khách sạn Vượng Lai làm gì thì cũng nên nói cho em biết chứ.

Sở Thiên cười cười, dùng chiếc đũa gõ gõ miệng bát cơm:

- Đi ăn cơm chiên tóp mỡ.

Sa Cầm Tú sửng sốt!

Giữa trưa, mặt trời rực rỡ.

Xe của Sa Cầm Tú ngang nhiên lái vào Khách sạn Vượng Lai. Nhưng trên xe lại là ba người đàn ông. Việc bất hòa giữa Sa Cầm Tú và Sa Thành dường như là một bí mật được công khai tại Sa gia. Vì thế, khi bảo vệ nhìn thấy xe của Sa Cầm Tú thì đều không khỏi giật mình, rồi lại nhìn thấy khí thế của bọn Sở Thiên nên càng thêm phần cảnh giác.

Sở Thiên xoay người nhảy ra khỏi xe Jeep, phủi phủi quần áo, đi về phía Khách sạn Vượng Lai. Giám đốc trực ban là một cô gái xinh đẹp, nghệ danh là Phương Như Như. Bất luận ở đâu, phụ nữ luôn có tác dụng không thể đánh giá hết được. Đặc biệt ở những nơi như khách sạn, phụ nữ càng tạo nên không khí lãng mạn, càng khiến đàn ông vung tiền như nước.

Nhìn thấy Sở Thiên bọn họ tiến vào, Phương Như Như cũng không õng ẹo. Đối phó với những cậu thanh niên như thế này, cô ta tự tin sức hấp dẫn của một phụ nữ thành thục đủ để chinh phục và trói buộc hắn. Ở đời này, đàn ông già thích phụ nữ trẻ, đàn ông trẻ thích phụ nữ chín chắn. Cũng chính vì sự điên đảo này mà cuộc sống mới càng muôn màu muôn vẻ.

Loading...

Xem tiếp: Chương 444: Khách Sạn Vượng Lai (i)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Trường Công

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 46


Yêu nữ thích hàng hiệu

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 45


Free Sky

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 10