41 Cô đang ở bên cạnh anh nhưng lòng của cô không ở nơi này. Lòng cô ở đâu, anh không biết. Anh và cô như cách nhau cả vạn dãy núi, núi xa bao nhiêu, anh cũng không biết.
42 Trái tim của con người có thể dễ dàng tha thứ nhưng riêng với người mình yêu lại đặc biệt hà khắc. Bởi vì quan tâm nên tàn nhẫn. Được truyền nước biển, Thư Thù từ từ bớt sốt.
43 “Có một thứ tình yêu, rõ ràng là yêu rất sâu sắc nhưng lại không cách nào diễn dạt trọn vẹn; Có một thứ tình yêu, biết rõ là cần buông xuống nhưng lại không cam tâm vứt bỏ; Có một thứ tình yêu, biết rõ là đau khổ nhưng lại tránh không khỏi; Có một thứ tình yêu, biết rõ là đường cùng nhưng tim đã sớm không kịp thu hồi.
44 “Nước mắt không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, chỉ làm nhiễu loạn, có nhiều chuyện chúng ta có thể cảm động nhưng không thể khóc, bởi một khi buông thả tình cảm của mình sợ rằng sẽ khiến bản thân khóc không thành tiếng.
45 “Sai lầm là tiếc nuối tạm thời nhưng để vuột mất lại là nỗi tiếc nuối cả đời – đừng vì sợ sai mà để vuột mất. ” Sau đó, Diệp Thịnh mỗi chủ nhật đều chờ Thư Thù nơi khúc rẽ dưới trung tâm dạy thêm rồi đưa cô đến thăm Diệp Mặc, tựa hồ đó là chuyện rất tự nhiên.
46 Thư Thù đã từng hỏi Cố Diệc Thành, anh và Liễu Nghiên có từng đến với nhau không, Cố Diệc Thành nói, không có. Thật ra thì anh đã nói dối. Cố Diệc Thành đối với phụ nữ đẹp cũng không dễ động lòng vì anh biết phụ nữ đẹp là chất hóa học độc hại, anh thích kiểu như Thư Thù, thanh khiết như sen, sạch sẽ trong trẻo.