41 Căn hộ bên kia đã sửa xong, người bạn nhận thiết kế nội thất của Tiết Đồng đúng là không phải dạng vừa, căn phòng so với khi chưa sửa trông cũng chẳng thay đổi gì lớn nhưng ở những chi tiết nhỏ lại nhận ra được rất nhiều điểm cá tính hóa.
42 Khi không chỉ, tôi cũng không chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Đi làm ở nam khoa đúng là chuyện phiền toái vô cùng, bởi lúc làm việc luôn phải tiếp xúc với đủ loại đàn ông, cao – thấp, béo – gầy, đẹp – xấu, men – dẹo đều đã gặp.
43 Tôi từ ngăn kéo bàn trong phòng khám nam khoa lấy ra danh thiếp in tên Đan Thanh, nắm trong tay thật lâu. Cuối cùng khẽ cắn môi, gọi cho số điện thoại in bên trên.
44 Lại là thứ sáu, nếu bình thường Tô Đình Chi đã sớm rời giường làm bữa sáng rồi đi làm ở trạm y tế rồi, nhưng hôm nay là một ngày quan trọng, anh gọi điện đến trạm y tế xin nghỉ.
45 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ăn xong bữa sáng, Tô Đình Chi giao nhiệm vụ cho Tô Nam và Tiết Đồng, bắt hai người họ phải dọn phòng, còn anh ra ngoài mua đồ ăn.
46 Dưới cái nhìn lom lom của Tiết Đồng và Tô Đình Chi, Uyển Uyển ngang nhiên kéo Đỗ Hành vào nhà.
Ngắm nghía xong bài trí của ngôi nhà, Uyển Uyển khen nhà này rất khá, thật sự tốt hơn nhà cũ rất nhiều, nếu có thể cô cũng muốn ở đây.
47 Từ lúc Tiết Đồng và Tô Đình Chi lấy được cái giấy chứng nhận bất động sản chung, tình yêu cứ như là đột nhiên bốc cháy. Kiểu như để bù lại ngày trước chưa được hưởng tuần trăng mật hạnh phúc, gần như là cứ đi làm về ăn cơm xong là bỏ lại Tô Nam ở phòng khách xem ti vi, còn hai người không phải là đóng cửa thân mật trong phòng cũng là ra ngoài hưởng lãng mạn.
48 Hôn lễ của Uyển Uyển và Đỗ Hành vào ngày mồng một tháng năm, ngày đó mọi người đều được nghỉ nên ai cũng rảnh.
Trước đó một hôm, Tiết Đồng bảo Tô Đình Chi xách Tô Nam ra ngoài, mình thì tự mua vài món đồ cần dùng nhét đầy lên xe, sáng hôm sau lái xe đưa Tô Đình Chi và Tô Nam thẳng tiến thành phố Vân Hành.
49 Cung Tiêu năm nay ba mươi mốt tuổi, lần đầu tiên mới thấy đời mình sao mà phức tạp như thế này.
Trước kia anh chưa từng thấy cuộc sống mình có gì khác với mọi người, từ nhỏ cũng học hành nghiêm chỉnh, rồi đi làm, kết hôn, sinh con…
Vợ anh là bạn học hồi đại học, hai người từ lúc quen nhau đến lúc kết hôn cũng qua mười mấy năm.
50 Cung Tiêu tỉnh dậy, chỉ thấy lưng eo đau nhức, vừa xoa eo vừa nhìn Vương Khải đang ngủ bên kia giường. Anh không hiểu cảm xúc của mình với Vương Khải là thế nào nữa.
51 “Vương Khải, sao cái gì anh cũng biết thế?” Sau khi đã đem mấy đạo cụ thử tất qua một lượt, Cung Tiêu ngạc nhiên hỏi Vương Khải.
Giờ nếu như tay không bị khóa ở đầu giường, đùi dang rộng, bạn chiêm bên dưới không bị đeo cái vòng, hoa cúc phía sau lại không phải đang ngậm thứ gì đó, Vương Khải thật muốn đi mua một miếng đậu hũ đâm đầu vào mà chết cho xong.
52 Cậu, Hàn Phong, một thanh niên tốt hai mươi lăm tuổi.
Cao một mét bảy mươi bảy, nặng sáu mươi hai ki lô gam, đập chai, nhà giàu, một hải quy (2) tiền đồ xán lạn.