41 Rèm cửa sổ mở tung, trời trong mây đẹp, ánh nắng hắt vào phòng, An An cau mày tỉnh lại, phát hiện mới có 7h sáng. Tỉnh táo hẳn, cô mới chú ý tới người đang ngồi trong sắc vàng óng ả - Tập Mặc Nhiên.
42 Kết thúc chương trình, lúc lên xe chuẩn bị về nhà, An An ngồi vào ghế lái phụ, đang định hỏi tại sao ban nãy anh lại thẳng thắn thừa nhận, di động của Tập Mặc Nhiên chợt vang lên.
43 Cả đường không ai nói chuyện, về tới khách sạn ở ngoại ô, hai người bất ngờ chạm trán Dương Nhược Di vừa kết thúc công việc, cô ta thản nhiên hỏi bọn họ: "Cùng đi ăn cơm nhé?"Tập Mặc Nhiên biết rõ tính An An, hai cô gái này cơ hồ ngày nào cũng đốp chát với nhau, chắc hẳn cô không hào hứng mấy.
44 Cơn mưa thu đầu tiên trút xuống, bộ phim "Hoa rơi xuân tẫn thì" cũng kết thúc hai tháng quay phim, chính thức đóng máy, chuyển sang giai đoạn hậu kỳ để mau chóng đem đi ra mắt ở các lễ trao giải điện ảnh lớn trong và ngoài nước.
45 Sững sờ giây lát, Tập Mặc Nhiên rốt cuộc mới hiểu ra. Cô đang mang thai, cô mang thai con của anh, con của bọn họ. Tập Mặc Nhiên đột nhiên đứng dậy đi đi lại lại quanh phòng thay đồ, quên hết mọi thứ.
46 Thế giới tuy rộng lớn, nhưng cũng có thể nhỏ tới bất ngờ. An An và Tập Mặc Nhiên ở cùng một tiểu khu, cùng một toà nhà, cùng một tầng, nhưng đôi khi thế giới ấy vẫn xoay vần hệt như xưa.
47 Bốn năm sau. Sáng sớm thứ Bảy, quán cafe vừa mới mở cửa, Lô Vi dắt theo một cô bé đẩy cửa bước vào. Khách khứa lèo tèo vài người, An An đang ngồi trong góc nhìn con ăn sáng, lia mắt hỏi: "Cậu đến làm gì?" Không đợi Lô Vi đáp lại, cô bé xinh xắn đáng yêu đứng bên cạnh liền buông tay mẹ mình ra, tung tăng nhảy đến trước mặt cậu bé đang ngồi cạnh An An, vỗ nhẹ lên người cậu bé, nói: "Dật Nhi!" Cậu bé bị quấy rầy liền hơi cau mày lại, rồi ngoan ngoãn ngồi nhích sang bên cạnh, đoạn cố kéo bà chị chân ngắn lên ngồi cùng mình.