141 Thôi thôi, Hiên Viên Thương Tử cũng lười tốn nhiều nước bọt, kéo Lưu Quang sang một bên, dứt khoát nói:“Chỗ mà ngươi nói với ta dẫn ngươi đến, đó là…Thanh lâu!T hanh lâu ngươi có hiểu hay không? Chính là kỹ viện!”Hiên Viên Thương Tử còn chưa biết trình độ phát triển ở Địa phủ đã cao đến mức nào, nó phát triển theo từng thời đại, song hành cùng với Nhân giới.
142 “Ta là nương tử của hắn!Còn muốn hỏi gì nữa! "Tiểu Vũ che ở trước người Lưu Quang, hai tay chống nạnh, bộ dáng mười phần giống người đàn bà chanh chua.
143 Bốn người đang ngồi, chỉ có Lưu Quang trấn định tự nhiên, tựa hồ đã sớm biết rằng người đến là ai. Tiểu Vũ nghe thấy Tiểu Hắc thì thào tự nói, không khỏi mở miệng hỏi: “Tiểu Hắc? Ngươi biết cô nương này?”Tiểu Hắc vừa định nói, đây chính là Quỳnh Hoa Tiên Tử đấy thôi! Bỗng nhiên nhớ tới, Tiểu Vũ không có trí nhớ, chuyện trước kia, nàng đều quên sạch sẽ.
144 Hì hì!Lầu hai vang lên một trận cười duyên, mọi người lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy hai tay thiên hạ váy hồng kia chống lên rào chắn, liền như vậy từ lầu hai nhảy xuống.
145 “Lão Đại! Ta thật sự không nhịn được! Có một vấn đề ta nhất định phải hỏi ngươi!”Tiểu Vũ lôi kéo Bạch Nhược, đi theo phía sau Lưu Quang mở miệng nói. Sắc trời đã dần dần sụp tối, thấy Lưu Quang lững thững hướng sân vắng phía trước mà đi tới, xem ra không phải là về Địa phủ.
146 “Á. . . . . . Lão Đại, chúng ta tới đây làm cái gì?”Không kích động như Hiên Viên Thương Tử, Tiểu Vũ lại có chút chột dạ mở miệng hỏi. Lưu Quang cười nhạt, giống như lơ đãng nói: “Không làm gì, một Quỷ Hồn trong Địa ngục trốn thoát, ta tự mình tới bắt nàng trở về mà thôi.
147 “Ha ha. . . . . không cần khẩn trương như vậy! Đến đây, mọi người ngồi xuống uống ly trà, chậm rãi tán gẫu?”Một tiếng tiếng cười vang lên, Tiểu Vũ đi lên trước lôi kéo cánh tay Lưu Quang, giơ lên nụ cười rực rỡ nhất nói: “Lão Đại, ngồi xuống uống ngụm trà đã? Không phải ngươi vừa mới bảo Hiên Viên Thương Tử đi tìm Đại ca Nhị ca hắn sao, không phải tới đây gây chuyện chứ?”Lưu Quang thu hồi ánh mắt bén nhọn, lại thật phối hợp đi tới mép bàn ngồi xuống.
148 Lưu Quang nhướn mi nhìn phía mấy người đối diện, thấy biểu tình bọn họ nghiêm túc, nhíu mày không nói. Đúng! Tay của bọn họ nhuốm đầy máu tanh, đã giết qua không ít người.
149 Máu! Chảy thành sông đỏ!Một tay nàng cầm kiếm đứng thẳng cạnh thi thể bị cắt thành hai nửa, trên quần áo, trên gương mặt, nơi nơi nhiễm đầy máu đỏ nhìn thấy ghê người.
150 Vẫn là người lạnh lẽo vô tình, giờ phút này nàng lại giống như đứa nhỏ bất lực. Nàng cũng không biết chính mình cũng có một mặt yếu ớt như thế này. Nước mắt trong hốc mắt đảo quanh.
151 Bích Hiên ngồi ở mép giường, một lần lại một lần gọi tên Mị Nguyệt. Mặc Tề phất phất tay áo, ý bảo mọi người nên rời đi trước, một mình Bích Hiên lưu lại là tốt rồi.
152 Dưới chân Tiểu Vũ mất thăng bằng, cứ như vậy thuận thế ngã tựa vào trên ghế sa lon. Có câu nói, chó nóng nảy cũng sẽ nhảy tường. Người khác mặc dù không là chó nhỏ, nhưng lúc này cũng hoàn toàn nổi giận.
153 Tiểu Vũ núp dưới giường, thân thể co rút, tay ôm mặt. Đôi mắt lưu ly đảo qua đảo lại, trên mặt đỏ tươi một mảnh. Chép chép miệng, trong cổ họng có cỗ máu tanh.
154 . . . . . . À?Tiểu Thôi lại dừng bước, móc móc lỗ tai hoài nghi mình có nghe lầm hay không. “Tụ tập? Liên hoan?””Không sai! Chờ Chung Quỳ cùng Tiểu Bạch Tiểu Hắc trở lại, kêu Tiểu Vũ cùng Bạch Nhược nữa.
155 Nghe thấy nàng nói những người này, Hắn biết nàng không trách hắn. Tâm tình ngày càng tốt, tươi cười cũng càng ngày càng sâu. Vũ nha đầu hẳn là hiểu hắn.
156 Tiểu Hắc nhìn đĩa rau ở một bên đắc ý nói: “Những đồ ăn này chính là ta cùng Tiểu Bạch đi nhân gian lựa chọn, cố ý từ các nhà hàng mà mua tới. Tên nghe đều cảm thấy được hương vị nha.
157 Lưu Quang dắt Tiểu Vũ đi tới thư phòng, hai người lẳng lặng ngồi ở trên ghế sofa. “Lão đại, ta…”Tiểu Vũ hé miệng muốn nói gì đó, lại bị Lưu Quang thật nhanh kéo chặt vào trong ngực.
158 Lưu Quang ngôi trên ghế sofa ở thư phòng, thoải mái nằm. Thì nghe một tràng tiếng gõ cửa, ngay sau đó có một người đi tới. “Lão Đại! Hắc hắc! Làm xong rồi!”Tiểu Bạch đắc ý đứng bên cạnh sofa, cười một tiếng xán lạn vô sự.
159 “Đến rồi!” Tròng mắt Lưu Quang chợt lóe, rất có hứng thú đứng lên. ”? Cái gì tới?” Tiểu Bạch mơ hồ, không hiểu lão Đại sao lại đột nhiên toát ra một câu như vậy.
160 Tiểu Hắc vừa miễn cưỡng nhún vai một cái, “Ta đã nói, tâm tư của lão Đại ta không dám suy đoán, hắn bảo ta đem cái cọc gỗ đứng ở nơi này. Nhiệm vụ của ta là, không thể để cho họ Dương cùng chó đi vào! Về phần những thứ khác, ta không rõ lắm.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 25