21 Những người áo đen xung quanh nhất thời dừng động tác, xông tới! Ta ôm hắn, ra sức lùi về phía sau!Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh! Không phải sợ! Không phải sợ! Ta cố gắng nói tự nhủ ! Lưng bỗng nhiên đụng vào một thân cây, đã không còn đường thối lui rồi!Máu trên người hắn càng không ngừng chảy, nhiễm đỏ y phục của ta, vẫn không nhúc nhích.
22 “Ta thấy có một số việc nói hay không nói thực ra cũng đã không còn quan trọng gì cả. Sự thật đã rất rõ ràng rồi, không phải sao?” Thích Nghiêm Phong trầm giọng nói.
23 “Nàng ta rất hận ngươi. ” Ta nói bình tĩnh: “Nàng nói ngươi giết cha nàng! Ta nghĩ bây giờ nàng sẽ không tới gặp ngươi đâu, nhưng mà ngươi yên tâm, ta đã gặp nàng rồi, nàng hết thẩy đều tốt!”“A,vậy là tốt rồi!” Hắn nhắm lại mắt : “Nàng ấy bình an thì tốt rồi !”Đau đớn, cơn đau quen thuộc lại kéo tới một lần nữa, ta ra sức vỗ ngực, buồn bã lên tiếng: « Vậy, ta đi đây! »Ta cắn chặt răng, từng bước đi đến trước cửa, dùng chính sức lực còn sót lại đẩy cửa ra.
24 Thích đà hoa kinh là tên của một quyển kinh thư. “Thích đà hoa kinh” không chỉ là một quyển kinh Phật phổ thông ghi chép lại lời thuyết pháp truyền đạo của Thích ca mâu ni trên đường du hành, trong đó còn có cất giấu một bí mật thiên đại.
25 “Các người trò chuyện rất vui vẻ a!” Vũ Văn Huyên không biết đã đứng ở cửa lúc nào. “ Uh, huynh đã trở lại! Ngạo Hành thế nào rồi?” Thanh hướng hắn vẫy tay.
26 hông biết lúc nào, ta nặng nề đi vảo giấc ngủ, trong mộng trở lại lúc nhỏ chơi đùa ở sân, cây hoa Tử đằng lung lay sinh tư, lẳng lặng thổ lộ hương thơm~ (*hoa tử đằng = hoa fuji, được ưa chuộng ở nhật bàn, biểu trưng cho t.
27 “Coi như hắn thông minh!” Huyên lạnh lùng nói một câu. Ta ngẩn ra, quay đầu, nhìn hắn một cái. “Có đau hay không?” Huyên nhíu mày lại, nhẹ nhàng buông tay ra, cẩn thận kiểm tra vết thương của ta.
28 Ta ngơ ngác không biết nên phản ứng như thế nào mới phải, sợ hãi vươn tay, vuốt ve gương mặt đang gần trong gang tấc. Nước mắt lập tức rơi xuống. “Đang rất tốt, sao lại khóc? Có phải tại vết thương đau nhức không? Ta dùng sức quá sao?” Hắn lau đi nước mắt trên má ta, cẩn thận kiểm tra vết thương của ta.
29 Ta một mình, yên lặng ngồi trên giường, cũng không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì, chỉ thấy, lời nói của hắn, vọng lại bên tai hết lần này đến lần khác.
30 “Tiểu tiểu thư, cô cẩn thận nha! Bên kia rất sâu, đừng đi qua đó nữa!”“Ha ha, chơi thật vui nha! Phiêu Vũ, trời ạ, bên trong ôn tuyền (*suối nước nóng) lại có cá nha! Ai, đừng trốn, xem ta bắt ngươi!”“Tiểu thư, cũng muộn rồi, nếu như chủ phủ trở về mà lại biết cô chơi đùa như vậy, sẽ không xong đâu! Cẩn thận đuổi kịp lại bị khí nóng làm hôn mê bất tỉnh nha!”“Phiêu Vũ, ngươi dài dòng à! Cậu đã nói, ôn tuyền này cũng giống hỏa liên, rất có lợi đối với cơ thể của ta, ta ngâm mình một lát nữa cũng không có vấn đề gì!”“Ngày hôm nay Ám công tử sẽ trở về a! Cũng đừng để công tử thấy quần áo tiểu thư trong bộ dạng không chỉnh tề này chứ!”“Phiêu Vũ!” Ta vừa thẹn vừa giận, cuối cùng lưu luyến từ trong nước đi ra.
31 Dưới sự giám sát của Ám, ta uống canh hạt hỏa sen và ăn hỏa sen, lại bị ép uống một đống thuốc xanh xanh đỏ đỏ. Mặc dù hết lần này tới lần khác ta đều tỏ ra bản thân không có chuyện gì, nhưng Ám vẫn nhăn mày cau có và lo lắng vẫn mảy may không hề có dấu hiệu rút đi.
32 “Biểu ca!” Ta quay đầu, thản nhiên buông người kia ra, hướng về phía Ám mà không có cách nào đưa tay ra, vừa cười vừa nói với Ám: “Thực sự là ngại quá a! Nhưng mà, ta trước sau là người họ Nhan, tất nhiên ta phải đứng về phía ca ca rồi, ta nghĩ ngươi cũng sẽ hiểu được!”Đột nhiên cảm thấy mình thực sự rất vô dụng, nói xong câu đó, lại hao tổn hết rất nhiều sinh lực của mình, ta nâng tay xoa xoa môi, quả nhiên, đã chảy máu rồi!“Tử nhi!” Giọng nói của Ám khàn khàn.
33 Ám chợt lấy thân che trước người ta, cữu cữu chỉ bình tĩnh nhìn người đang đi vào kia, nhưng không mở miệng phản bác. Chẳng lẽ là thực sao? Cữu cữu là vì ta sao?Trong khoảng thời gian ngắn hàng trăm thứ cảm xúc lẫn lộn, chỉ cảm thấy trong mắt cay cay, nước mắt liền từng giọt từng giọt rơi xuống.
34 Chước Cảnh Viên, biệt viện của Tuyển An Tĩnh Vương Vũ Văn Huyên, dựa vào tin tức đã thu được, Vũ Văn Huyên cùng Nhan Ngạo Hành đều ở nơi này. Lúc đi xuống xe ngựa, trong nháy mắt ta cảm thấy hoảng hốt, sắp gặp nhau rồi!“Nàng cẩn thận một chút!” Thích Thiểu Thương không xuống xe, âm thanh cách một bức mành tựa hồ có chút khác biệt.
35 Hắn không hề cử động, vẫn duy trì tư thế như lúc trước, đưa lưng về phía ánh nến, không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Hít sâu một hơi, ta xoay người muốn giật lại cửa, nhưng người kia không chịu phối hợp, tay hắn giữ trên cửa làm ta căn bản không có biện pháp đi ra ngoài.
36 a ngày. Đã hết ngày thứ ba. Ta không hề ăn gì cả. Tất cả đều bị ta từ chối kể cả khi đích thân hắn dùng miệng bón cho ta cũng bị ta nôn ra hơn phân nửa.
37 “Ha ha, bản vương còn tưởng rằng đã tới chậm, thật không ngờ đúng là ‘tới tảo không bằng tới xảo’ tự dưng lại có cơ hội thấy một màn ngoạn mục như vậy!”Ngay lúc này, từ phía sau mọi người truyền đến một giọng nói thanh sảng mang theo ý cười.
38 Một cây thụ màu vàng rực rỡ, từng đám bụi nhị hoa yếu ớt phát tán đi. Tóc trắng trên đầu rối tung, bạch y nam tử tuấn mỹ dựa dưới tán cây, trong tay cầm chén rượu bạch ngọc, từ từ nhắm hai mắt lại chợp mắt.
39 Không ngoài dự đoán của ta người đầu tiên ta nhìn thấy khi mở mắt là một người vô cùng quen thuộc—— Thích Nghiêm Phong!“Bé Tử Nhi đã tỉnh lại rồi sao!” Thích Nghiêm Phong đi tới với vẻ tươi cười giả dối.
40 Đau!Xương cốt toàn thân ta dường như đều rã rời. Cuối cùng trí nhớ ta dừng lại ở trong cặp mắt còn dịu dàng và sáng hơn so với ánh trăng, và cả khóe môi thản nhiên mỉm cười kia nữa.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 16