41
Phó Nghị đem vành mắt đen thùi còn nghiêm trọng hơn bình thường đến công ty.
Hắn cho là Giang Kha sẽ làm phiền mình cả ngày không làm ăn được gì, nhưng hắn lo xa quá rồi.
42 Phó Nghị không biết những ngày này mình phải làm sao để vượt qua được đây, ở công ty mỗi giây đều như ngồi trên đống lửa, như ngồi đống than, nhất là khi đối mặt cấp dưới còn phải làm bộ khỏe mạnh, mỉm cười giải thích đó chỉ là hiểu lầm, mình rất nhanh sẽ tìm ra chứng cứ hóa giải nguy cơ cho công ty.
43
". . . Giang Kha", nằm chán một hồi, Phó Nghị bỗng nhiên nói: "Suýt thì quên mất, mấy hôm nay còn phải gặp luật sư. "
Giang Kha hơi khựng lại, nghiêng đầu lườm hắn một cái: "Giờ còn chưa tới 8h.
44 Hôm nay Giang Kha đặc biệt rất kiên nhẫn, Phó Nghị nhớ lần đầu hai người gặp nhau ở quán bar, đối phương cứ thế xông vào, nổi giận đùng như sư tử con, bây giờ nghĩ lại cảm thấy rất đáng yêu.
45
Phó Nghị không ngờ tới Phó Kiệt lại chủ động liên lạc với mình, hơn nữa giọng nói còn tràn đầy kinh ngạc.
"Tôi nói mới đi công tác Vân Nam về, có phải có hiểu lầm gì ở đây không?"
Phó Nghị phút chốc thật sự muốn tin tưởng đối phương, hắn rất hi vọng Phó Kiệt chưa từng làm chuyện như vậy, nhưng các loại chứng cứ luật sư bên Giang thị mấy ngày nay đã thu thập được đều hướng về Phó Kiệt, trưởng phòng tài vụ đã từ chức cũng bị tra ra có qua lại với y, chỉ còn một bước nữa là đã có thể định luận rồi.
46 Phó Kiệt hẹn gặp mặt trước 2 tiếng, Phó nghị sớm đoán được đối phương sẽ yêu cầu, luật sư chính trực đã ra ngoài làm việc chung không thể cùng đi, cho nên hắn đã chuẩn bị đối sách đâu vào đấy rồi.
47 Sau hơn nửa canh giờ thuốc gần như tan hết, nhưng lúc đứng dậy Phó Nghị vẫn thoáng thấy chóng mặt buồn nôn. Giang Kha đỡ hắn tới buồng tắm tẩy rửa cẩn thận, sau đó đưa tới giường bắt hắn ngủ sớm.
48 Phó Nghị bất tri bất giác nắm lấy một cơ hội xảo diệu để tỏ tình. Nếu bắt hắn nói thẳng "Tôi thích cậu, tôi yêu cậu" các loại sợ hãi lẫn mặt đỏ nói lắp thì nửa ngày cũng chẳng nói ra được, nhưng nếu khung cảnh lãng mạn, có lẽ bất kể lời ngọt ngào nào hắn cũng sẽ nói được.
49 Sáng sớm hôm sau Giang Kha liền ra sân bay, còn tặng Phó Nghị đang mơ mơ hồ hồ một nụ hôn tạm biệt lãng mạn thật lâu. Người kia vốn muốn ngồi dậy làm bữa sáng, nhưng ngay lập tức bị Giang Kha dùng lý do khoang hạng nhất có đãi ngộ dập tắt ý tưởng này.
50
Lo liệu chuyện công ty ổn thỏa xong, Phó Nghị nhiệt huyết dâng tràn bắt đầu lên đường.
Tới phi trường hắn đột nhiên thấy căng thẳng, vì chuyện không giống mình thường ngày nên hơi thấp thỏm, hắn chưa từng, chưa từng có cơ hội vì tình cảm mà làm ra chuyện điên cuồng như thế này, đây là lần đầu tiên, hắn dự cảm sau này còn có thể có thêm rất nhiều lần nữa.
51 Phó Nghị xưa nay chưa từng trải qua cảm giác ân ái trước mặt một đám người xa lạ bao giờ, cho nên lúc này đây, hắn thấy lâng lâng hạnh phúc như say xe.
52 Giờ phút này đây, Giang Kha cảm thấy nam nhân trên giường như một lễ vật tinh xảo tuyệt mỹ, quá trình mở ca-ra-vát thực kích thích, bộ phận trong quần mơ hồ căng đau.
53
Trước khi gặp nam nhân, Giang Kha vẫn cảm thấy y không cần cái thứ gọi là tình yêu.
Đầu tiên là vì y căn bản đâu thiếu tình yêu a.
Ở nhà gần như tất cả mọi người đều coi y là tiểu vương tử (Giang Kha thấy mẹ gọi danh xưng này thực sự quá buồn nôn), ca ca tỷ tỷ tuy thỉnh thoảng vì vài chuyện nhỏ nhặt cũng có cãi nhau với y, nhưng y muốn mua gì đi đâu chơi cũng đều sảng khoái đáp ứng.