Cột sáng thật lớn xuyên qua khoảng cách không gian, hung hăng nện lên vòng bảo hộ của đối phương.
Tuy năm vong linh này đã toàn lực phóng ra bán thần vực nhưng dưới uy lực quá lớn của cột sáng, bất kể là vòng bảo hộ hay thần vực ngụy thần , dưới sự đả kích của cột sáng như thái dương phong bạo, nháy mắt đã biến thành tro bụi.
Năm người kia trong lòng đã biết không ổn, không nói hai lời tản ra, nhưng có một vị ngụy thần vong linh hơi chậm một chút, cánh tay bị cột sáng đó sướt qua.
Ngay lập tức, cánh tay hắn biến mắt, cứ như vậy trở thành một ngụy thần cụt một tay.
Nhưng người này dường như không hề có cảm giác gì, động tác không chút khựng lại, dường như cánh tay ấy cũng chẳng phải của hắn.
Đám người Tiếu Ân nhìn nhau, bọn họ là giết ngụy thần vong linh nhiều nhất, tất nhiên hiểu, người này khẳng định là một sinh vật vong linh, nên mới có biểu hiện như thế. Đối với hắn, cho dù là một cánh tay hay thậm chí là nghiền nát cả thân thể, chỉ cần linh hồn không bị diệt là có thể bất cứ lúc nào cũng sẽ bám trên người khác mà tái sinh được.
Đương nhiên, sau khi tái sinh, năng lực sẽ bị suy yếu nhiều so với trước kia, giống như Hắc Long Vương Corey, hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Sau khi mười con rối phát ra một kích kinh thiên động địa ấy, lập tức lui xuống. Nhìn vào ánh mắt đột nhiên trở nên có chút ảm đạm của chúng, có thể thấy một kích mạnh mẽ đó chúng đã tiêu hao không nhỏ. Nhưng một kích cường lực như thế đã phá vỡ thế liên thủ của năm người. Năm ngụy thần vong linh hệ này lập tức rơi vào quần chiến.
Giống như gió lốc lôi đình giáng thế, mỗi ngụy thần vong linh đều đã bị vô số đả kích. Bọn họ tả xung hữu đột, muốn cố hết sức để chạy thoát, nhưng đã là người có thể xuất hiện ở trong này đều là hạc giữa bầy gà, huống chi còn có sự hấp dẫn của mảnh vỡ thần cách, lực đả kích đối với bọn họ có thể hình dung ra.
Một lát sau, một vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, vài ngụy thần vong linh hệ đã tiêu vong hoàn toàn, không ngờ không một người trốn thoát được.
Một viên châu trong suốt ở trên thi cốt một người đã được tìm ra. Nháy mắt trái tim tất cả mọi người đều nhảy dựng lên nhưng sau khi vô số tinh thần ý thức đảo qua một lượt, tất cả đều thầm mắng chửi trong lòng.
Hóa ra trên người vong linh này cũng chẳng phải mảnh vỡ thần cách trong truyền thuyết, mà chỉ là đại kết tinh của bốn mươi giọt thần lực.
Chính vì thứ này cũng có một chút tín ngưỡng lực và sáng lấp lánh, không ngờ lại tặng cho mọi người một cái bẫy lớn.
Tuy nhiên, trong trường hợp này cũng vẫn có lòng tham, cho dù là trong lòng còn nghi vấn thì trước mắt cũng cứ đoạt lấy vật này đã.
Đang lúc mọi người đang cười bằng da mặt với nhau, Tiếu Ân lại liếc tới hang động trên vách núi đen một cái. Cái liếc mắt ấy có ẩn chứa thần lực mạnh mẽ nhiếp người, sức mạnh này ngưng mà không tán, ngâm mà không phát, ngay cả đám người Matt Lazo bên cạnh cũng không chú ý tới.
Ánh mắt Tiếu Ân lại chuyển rất nhanh lên người vị ngụy thần bệnh tử kia.
Ánh mắt vừa mới chạm một chút, người có mười hai con rối cấp ngụy thần này liền quyết định thật nhanh, không nói hai lời, thân hình vừa động hóa thành tia chớp bay về hướng xa.
Nhìn bộ dáng của hắn, quả thực chính là tốc độ muốn ăn non, tuy còn kém Purcell nhưng so với Day Ville thì còn dư dả chán. Không chỉ như vậy, bên cạnh hắn còn có hai con rối đi theo, còn mười con còn lại chắn giữa không trung. Xem bộ đáng đó, chỉ cần có ai muốn đuổi theo, khẳng định chúng sẽ vây chặn lại.
Mười đứa này tuy chỉ là con rối thôi, nhưng vừa rồi chúng đã thể hiện thực lực hùng mạnh, cho dù là Tiếu Ân cũng không muốn đánh bừa lúc này.
Ngoài Tiếu Ân và Day Ville đang nhếch khóe môi thành một tia cười lạnh như có như không, còn lại, tất cả mọi người đều không hiểu gì nhìn ra xa. Người đàn ông trung niên mà mọi người không hiểu nông sâu ra sao. vì sao lại có lựa chọn như vậy? Thật sự khiến cho người ta rất kinh ngạc.
Đột nhiên, có người kinh hô:
- Không tốt. Là ảo!
Mọi người cùng nhau nhìn về phía hang động trên vách núi đen. Tuy cảnh sắc trước mắt không có biến hóa gì đặc sắc, nhưng cái cảm giác uy áp trong đó cũng đã dần biến mất.
Một nguời đánh ra một đạo Tử Vong Xạ Tuyến, thật mạnh đánh sụp vách núi đen.
Tuy chỉ là một ma pháp cấp bảy nhưng vì người phóng thích ma pháp lại khác nhau, nên ma pháp cấp bảy này cũng có uy năng thật lớn không ngờ.
Sau một tiếng nổ ầm ầm, cảnh sắc trước mắt lập tức biến đổi, như một người bị đánh nát mặt.
Vách núi đen tuy vẫn là vách núi đen, cảnh vật tuy vẫn không có gì thay đổi, nhưng lại khiến cho người ta có một cảm giác chân thực.
Có người kêu lớn:
- Thừa dịp chúng ta chiến đấu, có kẻ thi triển ảo thuật lấy trộm mảnh vỡ thần cách đi rồi.
Mọi người đều rất kinh hãi, một đám ồn ào, đại đa số người đều muốn quay lại bỏ qua mười con rối mà đuổi theo.
Nhưng mười con rối này lại rất thông minh, đã tách ra, công kích mãnh liệt những kẻ muốn truy đuổi.
Lần này lại giống như tổ ong vò vẽ, một đống ma pháp đều đánh thật mạnh lên người chúng, tuy thực lực của chúng mạnh phi thường, nhưng đối mặt với sự phẫn nộ của mọi người, chúng chỉ có thể kiên trì được hơn mười phút đã bị hủy toàn bộ.
Nhìn đám con rối hoặc bị tiêu hủy hoặc bị đánh nát hoặc trong nháy mắt bị đánh cho lốm đốm mà trở nên vô dụng, đám người Tiếu Ân thầm than trong lòng. Hóa ra trên thế gian này, lĩnh vực và bán thần vực có nhiều loại đến mức đếm không xuể.
Sau khi giải quyết mười con rối ma pháp, đại bộ phận mọi người đều lao đi đuổi theo với tốc độ nhanh nhất. Tuy lý trí của bọn họ nhắc nhở khả năng đuổi kịp là cực kỳ bé nhỏ, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, bọn họ sẽ không buông tha.
Giây lát sau, ban đầu là có hơn trăm người cũng chỉ còn lại hai mươi người, tính cả tám người Tiếu Ân trong đó.
Những người còn lại nhìn theo đám người xa xa trong ánh mắt đều có sự sợ hãi mơ hồ.
Boha cẩn thận hỏi:
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Trầm ngâm một chút, Tiếu Ân đáp:
- Day Ville, ngươi cùng Purcell vào xem, bên trong còn thứ gì không. Tower Belli, ngươi đem hết mấy con rối bị phá hỏng này đi, sau này xem có tìm được đại sư gia về phương diện này không để tu bổ.
Bọn họ đáp ứng, lập tức tách ra làm việc. Sau khi đám người Tiếu Ân làm việc, những người ở lại cũng bất đắc dĩ bỏ đi.
Xem ra ban đầu bọn họ có Ý muốn đánh Tiếu Ân, muốn tìm xem có tiện nghi gì không, nhưng lúc này thấy không có cơ hội gì, tự nhiên nhanh chóng lui đi.
Vì một thu hoạch không biết thế nào lại vơ tám ngụy thần làm địch, đây chính là chuyện không bình thường.
Sau khi phân phó hết thảy, Tiếu Ân nhìn theo hướng người kia đã rời xa, ánh mắt có một cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Thực ra hắn tuy lợi hại, trình độ sử dụng ảo thuật cũng đã đạt tới đỉnh cao, ngay cả Purcell và Matt Lazo cũng có thể che mắt được nhưng hắn không thể gạt được Nhất Hào trong cơ thể Tiếu Ân và Vô Danh ẩn thân trong bán thần vực.
Không vạch trần hành tung của hắn là vì lúc đó Tiếu Ân vẫn đang hao tâm tổn trí trên cái hang mới phát hiện này, nên mới để cho hắn thành công thôi.
Sau cùng, khi người nọ thật sự đi ra từ hang động, Tiếu Ân liền cố tình tập trung ý niệm gắt gao lên đối phương, khiến cho hắn phải bỏ chạy mà đi. Nếu không làm thế, với đảm lượng và khí độ của người này, chỉ sợ còn muốn trộn lẫn trong mọi người, và diễn một hồi mảnh vỡ thần cách không hiểu sao không cánh mà bay nữa.
Không quá lâu sau, Day Ville và Purcell đi ra, bọn họ đều lắc đầu. Hiển nhiên thứ trong hang động đã bị người trung niên kia lấy sạch rồi chạy, ngay cả một chút cặn cũng không để lại. Còn Tower Belli cũng đã thu nhặt các con rối hỏng, có điều các con rối đó đã bị các cao thủ trong khi phẫn nộ đánh cho hả giận, nên bị tổn hại nghiêm trọng, khả năng có thể trở lại như trước kia cực thấp.