21 Hai người ngậm ngùi ngồi vào chỗ đã được sắp đặt. cả lớp được một phen cười ran cho đến khi: -Rầm…! -Oh My God! Cái quái quỷ gì thế này!? Cô Thụy Nhi tức giận liếc nhìn lũ học trò mặt mày lắm la lắm lét đang nhìn nhau không biết phải làm gì.
22 Sau khi dọn dẹp bãi chiến trường với tốc độ ánh sáng, chỉ trong 15’ đã xong, ai nấy đều quyết định giữ im lặng là vàng để tập trung cao độ cho những tiết học sắp tới.
23 Đây xem như lời cuối t/g viết, từ nay mấy mem sẽ không còn thấy t/g xen ngang giữa truyện nữa đâu. t/g sẽ lặn mất lun ( mặc dù t/g hông bít bơi). Lịch đăng truyện của t/g từ chương này sẽ không được báo trước nữa, vì mỗi lần t/g sẽ đăng với số lượng khủng như đã hứa.
24 Nhưng chỉ mới có 4 phút, Bảo Nam gần như đã hết kiên nhẫn, anh móc trong túi quần ra chiếc Black Berry gọi cho đàn em (dù vào trường chưa được bao lâu nhưng Bảo Nam đã là đại ca của khối 11).
25 Chuông vào lớp vang lên, tất cả đều phải bỏ dở cuộc tìm kiếm, vào lớp để tránh gây sự ồn ào cho nhà trường. . Thời gian vẫn cứ lặng lẽ âm thầm chạy một cách chậm chạp trong sự sốt ruột của bao người.
26 Lạnh lẽo, ẩm ướt và tối tăm là những gì Nó cảm nhận được vào lúc này. Nó nhớ Nó cùng Thanh Lam đang đi chọn thức ăn cho cả bọn thì Nó bị ai đó chụp thuốc mê, Nó ngất đi và sau đó chẳng nhớ gì nữa cả.
27 Sau một hồi át chiến kịch liệt, Nó sơ hở trượt chân và hắn lợi dụng cơ hội đó ép sát Nó xuống sàn. Một tay hắn giữ chặt 2 tay Nó, tay còn lại hắn quệt vết máu trên khóe miệng, cười đểu: -Bấy nhiêu đó là đủ rồi đấy! chưa có một ai dám đánh vào mặt “Bọ Cạp Đen” này, lại 2 lần, mày tới số rồi đó, con kia.
28 -Con nhỏ chết tiệt, dám đá vào…ặc…chết đời trai mất,hic…phen này mình phải xử nó mới được. Không thể để một con cóc xấu xí làm mất mặt Bọ Cạp Đen này – Bọ Cạp Đen vừa cố sức đuổi theo Nó vừa mắng chửi không ngừng.
29 Tại đồn cảnh sát an ninh khu vực quận NĐ. -Rầm…mới tí tuổi đầu, không lo học hành mà tụ tập đánh nhau là sao? Lại còn bắt cóc con gái nhà lành, đánh người ta đến nỗi ngất xỉu.
30 Sáng hôm nay là một ngày mệt mỏi, sau khi ác chiến một trận kịch liệt, Nó ngất đi và sau đó chẳng nhớ được tí gì cả và không biết tại sao khi tỉnh dậy Nó đã nằm trên chiếc giường trong căn phòng ngủ quen thuộc của mình.
31 -Này, tôi đã bảo là dừng lại mà. Nếu không thì đừng trách sao Bọ Cạo Đen này không báo trước. -Bọ Cạo đen???. . . đi thôi tụi bây, đại ca trường CBK đó – ai đó đá thêm một phát nữa vào bụng Nó khiến Nó đau quặng lên – xem như hôm nay mày gặp may đó, lần sau gặp lại thì đừng có trách sao bọn tao độc ác… Khi đám con gái hung hăng bỏ đi, Bọ Cạp Đen tiến lại gần Nó hỏi han: -Này, cô gì ơi! Cô có sao không?.
32 Từ nãy đến giờ Nó đã cảm thấy lạ rồi. Con đường về nhà Nó đã thuộc lòng từng ngóc ngách làm sao có thể nhầm lẫn chứ. Rõ ràng là Bọ Cạp Đen đâu có đưa Nó về nhà.
33 Nắng chiều nhè nhẹ một màu vàng chanh tươi mát chạy dọc những hàng cây hai bên đường. Nó bước thơ thẩn trên con đường số 29 phố L. A, vừa đi vừa nghĩ ngợi vẩn vơ, rồi Nó nhìn thấy Bảo Nam đang đứng trước tiệm cafe "U & I".
34 Tiếng nhạc DJ vẫn ồn ào náo động hòa cùng ánh đèn muôn màu rực rỡ, nhưng mọi người dường như đang chìm trong trạng thái im lặng ngơ ngác. Cánh cửa mở tung, một cô gái với mái tóc đen dài xõa ngang lưng bước vào.
35 Hắn giữ chặt lấy tay Nó và kéo Nó sát lại. Rồi đột nhiên hắn bất ngờ hôn Nó, nụ hôn thật nồng nàn và mãnh liệt. Nó như bị mê hoặc bởi nụ hôn ngọt ngào ấy và không biết từ lúc nào Nó đã hôn đáp trả lại hắn.
36 Trường THPT Cẩm Điền. - Anh ba à, anh đừng có qua bên Hồng Đức mà, chỉ làm lớn chuyện thêm thôi, chị hai sẽ không thích đâu - Văn Thành chạy theo và cố hết sức kéo Quốc Minh lại.
37 (*) Huyết Long: Rồng Đỏ - thủ lĩnh năm một của trường Cẩm Điền, luôn đối đầu với chị hai và Ngũ Thiên Vương. -Đó là do lỗi của tên Bảo Nam kia chứ không phải em.
Thể loại: Truyện Teen, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 37