21 Ngày khai giảng như mới vừa qua không bao lâu mà bây giờ đã đến lúc chuẩn bị thì học kì, nhiều khi tự hỏi thời gian sao mà trôi nhanh thế, cứ thong thả hưởng thụ mọi niềm vui riêng rồi bỗng một ngày xem lịch mà giật mình hóa ra đã nhanh đến thế rồi à.
22
Tuyết Linh sau một hồi đắn đo bèn đề nghị Hân Di đưa mình về cô nhi viện để xác nhận lại suy đoán của mình có đúng hay không.
Ngồi sau xe Tuyết Linh, Hân Di cứ suy nghĩ mãi về điều cô nói.
23
Một năm sau. . . .
Hôm nay trời Hà Nội xanh biếc một màu của ngọc, gió thi thoảng thổi qua nhè nhẹ làm bớt đi cái nắng oi bức của những ngày cuối hạ.
24
“-Nếu một ngày không có cơm để ăn thì cậu làm sao đây Di?
- Thì mình ăn mì.
. . . . . . .
- Vậy nếu một ngày không có Đăng Nguyên thì sao?
-.
25
Hân Di đi qua đi lại trước cửa cô nhi viện cũng đã hơn 20 lần rồi mà vẫn chưa thấy mặt mũi Đăng Nguyên đâu. Đã nói 5 giờ chiều sẽ về đến mà bây giờ đã 5 giờ 30 phút rồi.
26
“Thật ra cảm giác ấm áp không phải bạn khoác lên mình hai ba cái áo ấm, đeo thêm găng tay dày cộp thì nghĩ đã đủ đầy. Mà ấm áp chính là giữa mưa tuyết bão bùng vẫn có bàn tay sẵn sàng xòe ra đan chặt vào tay bạn.
27
- Chị Nhung ơi chỉ em bài này với!
Linh Đan lon ton chạy lại chỗ Hồng Nhung nhờ cậy, bài tập này khó quá cô nhóc giải mãi không ra ai dè Hồng Nhung nghe thấy liền chỉ tay về phía Hân Di mắt vẫn dán chặt vào quyển truyện tranh.
28
- Em muốn nhận Hồng Nhung làm con gái, Sơ đồng ý được không?
Tất cả đều bất ngờ vì lời đề nghị của bà Trương, nhất là Hồng Nhung, cô nhóc chỉ biết đứng ngây ra đó nhìn bà.
29
Đôi điều nhắn nhủ: Để đánh dấu sự trưởng thành và bước ngoặc mới từ chương sau các nhân vật sẽ được đổi đại từ xưng hô nhé!
Mùa hè cuối cùng của năm cấp 2 trôi qua khá buồn, sau khi Hồng Nhung đi Hân Di lặng lẽ hơn, thỉnh thoảng nhỏ sẽ ngồi tĩnh lặng một mình, thỉnh thoảng vẫn hay lén khóc vì nhớ Hồng Nhung.
30
“Hey cùng đi tìm nhân vật bí ẩn ở chương trước của chúng ta là ai nhé! Bật mí cậu ấy là nam phụ của Gấu đấy! :) ”
Tiếng trống trường vừa điểm Đăng Nguyên lại chạy sang lớp 10A4 tìm Hân Di, cậu nhìn từng người từng người bước ra nhưng vẫn chưa thấy Hân Di.
31
Hân Di vừa bước vào lớp liền chạm phải cái nhìn một khắc không rời trên mặt còn đầy vẻ phấn chấn, đôi môi khẽ cong lên đủ biết người kia vui vẻ đến mức độ nào rồi.
32
“Có nhiều lúc tôi không muốn mình có khả năng đặc biệt gì hết. Điều đó khiến tôi cảm thấy rất sợ hãi, vô cùng sợ hãi vì không biết hôm nay tôi có lại nhìn thấy tương lai của ai đó không, họ có đang gặp nguy hiểm hay không, tôi có cứu được họ hay không.
33
Ánh nắng bên ngoài hắt lên thân ảnh ấy khiến cho người đó có một chút mờ ảo dần dần rõ nét như làn khói tan hòa vào không khí.
Hân Di nhìn về phía cửa nơi có Đăng Nguyên đứng đó, nhỏ chăm chú quan sát cậu.
34
“Điều bất lực nhất trong cuộc đời tôi chính là thời khắc đứng trước cửa phòng cấp cứu từng giây từng phút trôi qua cũng chỉ biết chờ đợi mà không thể làm gì cả.
35
Sau một đêm mưa gió trời đã trong xanh hơn, bầu trời đang dần ló dạng phản chiếu xuống nền đất ẩm ướt những tia nắng ấm áp đầu tiên.
Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt không còn nhiều y tá thường xuyên ra vào nữa, bên trong phòng bệnh chỉ còn lại Sơ và Đăng Nguyên ở lại, Duy Anh đã sớm trở về cùng Thanh Thanh từ đêm hôm qua.
36
Một tuần sau Hân Di được cho xuất viện, mấy ngày trước cảnh sát đã đến tận bệnh viện để lấy lời khai của nhỏ, Nguyên và Duy Anh về chuyện xảy ra ngày hôm đó.
37
Cả hai như chơi gần sạch hết mấy trò chơi trong công viên mới chịu nghỉ, Đăng Nguyên bảo nhỏ đứng chờ rồi làm ra vẻ thần bí bỏ đi mất tiêu, nào ngờ lát sau cậu quay lại trên tay đã cầm hai que kem socola mà nhỏ thích.
38
Thời gian cứ trôi thắm thoát đã vào đông, Hà Nội những ngày này rất lạnh, từng đợt không khí giá rét tràn về xua đi cảm giác ấm áp ít ỏi.
Cô nhi viện Thiên Bình
Mặc dù bên ngoài đang vô cùng lạnh nhưng không khí nơi cô nhi viện vẫn không bớt náo nhiệt một chút nào.
39
Hân Di đang loay hoay sửa soạn để đến trường, không gian buổi sớm trong lành yên tĩnh bỗng chốt trở nên huyên náo vì tiếng còi xe đầu ngõ dần dần truyền đến lớn hơn.
40
Hân Di cứ ngồi lý giải mãi về hành động kỳ lạ nhất thời bộc phát của Đăng Nguyên, càng lý giải càng bế tắc, càng lý giải càng sợ hãi.
Đăng Nguyên đến tột cùng là vì nguyên nhân gì mà có thái độ lạnh nhạt với nhỏ như thế?
- Di.