21 Chương 30 Chặp lâu sau Luke đi theo Irene qua lối cửa vào phòng khách sạn. Anh nhanh nhẹn đảo mắt nhìn quanh xem xét. Hồi tối trước khi đi ra, Irene để đèn sáng cả trong phòng ngủ lẫn phòng tắm.
22 Chương 31 Buổi sáng hôm sau, một cơn mưa nhè nhẹ bao phủ vùng quang cảnh gờn gợn nhấp nhô quanh thị trấn Santa Elena đẹp như tranh vẽ. Những cánh đồng nho bao quanh cụm dân cư và trải dài qua các dãy đồi đều phảng phất mờ sương.
23 Chương 32 Sương sớm vẫn còn lửng lơ bao phủ thành phố khi Luke cho chiếc SUV lách vào một chỗ trống phía cuối khu dân cư yên tĩnh. Anh tắt máy, khoanh tay đặt trên vô lăng và quan sát địa hình.
24 Chương 33 Luke xuất hiện trước bậc thềm cabin số Năm vào lúc năm giờ ba mươi chiều hôm ấy. Irene ra mở cửa thì thấy anh không chỉ đến một mình. Anh mang theo đồ cạo râu, túi đồ lề và cả máy tính.
25 Ba mươi sáu Irene đi theo lối xa hơn để quay lại Dunsley, chạy dọc con đường hai làn xe nhỏ hẹp uốn quanh rìa phía Nam của hồ. Nàng tự nhủ rằng mình cần thời gian suy nghĩ.
26 Ba mươi chín “Áo này quá lớn so với áo rước lễ xưng tội. ” Tess xem xét chiếc váy gói trong bọc ni lông mà Irene đặt trên bàn nước nhà cô. “Có lẽ đây là áo hóa trang Pamela mặc trong lễ Halloween hay khi diễn kịch tại trường.
27 Bốn mươi hai Pamela nhìn vào ống kính. Cô vẫn đang ngồi trên sofa, tay vẫn cầm ly rượu. Một nụ cười khinh khỉnh cong cớn trên môi cô, nhưng hai mắt cô lạnh băng như biển Bắc.
28 Bốn mươi ba “Anh không tin nổi là em lại dám một mình đi đến ngôi nhà đó. ” Luke nóng nảy sải bước dài băng qua phòng khách của cabin, trên đường đi anh tiện tay quăng áo khoác lên lưng ghế.
29 Bốn mươi bốn Tối hôm sau Irene đứng cùng Luke, Adeline Grady và Duncan Penn, tay phó nhòm duy nhất của tờ Glaston Cove Beacon, dưới bóng cây cọ trồng trong chậu.
30 Bốn mươi lăm Hai ngày sau Irene đang ngồi bên cạnh Luke trong một ngăn của quán cà phê Ventana View. Ngồi đối diện họ là Tess và Phil. Bốn đĩa bánh kếp còn dư mấy miếng nằm rải rác trên bàn.
31 Bốn mươi bảy Irene phải thu hết mọi can đảm mà nàng từng mơ là mình có được để bước vào căn bếp rùng rợn đó. Vén qua bức màn vô hình của cơn ác mộng ngày xưa ấy đã khơi dậy một đợt sóng buồn nôn và kinh hoàng bạo liệt đến mức phải bám vào một trong những quầy bếp để khỏi sụm ngã.
32 Bốn mươi tám Tối hôm ấy, sau bữa ăn khuya, họ đi ra hàng hiên sau cabin và đứng đấy quan sát hồ nước. Trời đêm se lạnh va thoáng đãng, mặt trăng rải thứ ánh sáng trắng trong lạnh lẽo tỏa khắp mặt hồ tối đen.
33 Bốn mươi chín “Mười bảy năm trước, tôi đã mất bao thời gian để tự mình thuyết phục mình rằng chẳng có mối liên hệ nào giữa cuộc gọi đáng nguyền rủa của tôi cho Victor Webb và vụ sát hại bố mẹ cô, Irene ạ,” Sam mệt mỏi kể.
34 *** Thật lâu sau đấy nàng cựa mình bên anh trên chiếc giường ấm cúng. “Anh sẽ bán nhà nghỉ đi thật à?” “Ừ. ” “Chắc phải khó khăn lắm mới tìm ra người chịu mua nơi đây, nhất là vào thời điểm này trong năm.
35 Năm mươi “Nghe nói lão khốn Victor Webb đó đã chết vì biến chứng sau ca phẫu thuật,” Hackett bảo. “Theo anh thì lão chết cũng chẳng mất mát gì. ” Luke ngồi ườn ra trên ghế trong văn phòng của Hackett, cùi chỏ tỳ vào tay ghế, các đầu ngón tay chụm vào nhau.
36 Lời kết “Anh này,” Irene bảo, “em nghĩ năm nay trông bố anh thực sự trẻ hơn sinh nhật ông năm ngoái đấy. ” Nàng nhìn qua căn phòng đông nghịt đến nơi John và Vicki đang đứng cùng Gordon, trò chuyện với vài người khách.