1601 “Ta sống hay chết cũng không đến lượt ngươi quyết định. ”Nhìn nhìn Hồn Nguyên Thiên đang phóng tới, Tiêu Viêm cũng chỉ cười lạnh một tiếng, bàn tay đang nắm Hồn Phong lại càng gia tăng lực đạo khiến cho hắn càng giãy dụa một cách điên cuồng.
1602 Hắc khí lượn lờ phía trên đại môn, Tiêu Viêm ngồi xếp bằng,giễu cợt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang đỏ au lên vì tức giận của Hồn Nguyên Thiên. Nếu lão gia hỏa này bắt hắn vào Tử Tịch Môn rồi động thủ, nói không chừng Tiêu Viêm thật sự sẽ bị áp chế một ít, nhưng kết cục như thế thì Hồn Nguyên Thiên lại phi thường không muốn, lão cho rằng chỉ cần dựa vào khí tử vong trong Tử Tịch Môn toát ra cũng đủ làm hắn dần suy yếu.
1603 - Tử Tịch Môn bị cướp?Ba lão già gầy như que củi sau khi nghe Hồn Nguyên Thiên nói vậy thì sắc mặt liền trở nên cực kỳ âm trầm, một người trong đó nhịn không được, nổi giận quát lớn: - Hồn Nguyên Thiên, chúng ta chuẩn bị không biết bao nhiêu năm mới luyện ra bốn cánh cửa Tử Tịch! Vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế, ngươi lại làm mất nó là sao???Sắc mặt của Hồn Nguyên Thiên cũng thập phần u ám, trong lòng ngập tràn lửa giận! Chính lão cũng không ngờ được, chỉ một chút sơ sẩy lại trở thành cơ hội cho Tiêu Viêm lợi dụng.
1604 Ánh mặt trời ôn hòa như thác nước nhẹ phủ xuống nhân gian, xua tan đi khí tử vong âm u đang ngập tràn dưới mặt đất. Đợi đến khi khí tử vong tiêu tan hết thì đám người Lôi Doanh mới thở dài nhẹ nhõm.
1605 - Đáng hận, vẫn để bọn chúng chạy thoát. . !Nhìn về nơi hắc động biến mất, đám người Lôi Doanh không chút cam lòng nghiến răng mà nói. Không nghĩ ba đại tộc liên thủ với liên minh Thiên Phủ rồi mà vẫn không thể giữ chân được Hồn tộc.
1606 Khi nghe tin liên minh đại quân rút về tổng bộ của Thiên Phủ Liên Minh thì toàn cõi Trung Châu đều phải rung chuyển bởi tin tức này. Tam đại viễn cổ chủng tộc, cùng với bá chủ toàn cõi Trung Châu - Thiên Phủ Liên Minh, lấy thực lực của nhóm liên quân ấy thì sức mạnh đúng là không cách nào đo đếm được.
1607 Ở sâu trong Thiên Mộ, Tiêu Viêm đứng đơn độc trên mộ bia ở bình nguyên, đầu tiên hắn cung kính thi lễ với mộ bia rồi mới ngẩng đầu nhìn bình nguyên xung quanh.
1608 Tiêu Viêm vui mừng nhìn vào hỏa đỉnh rồi đứng dậy. Chỉ khi luyện đan, hắn mới cảm nhận được chỗ tốt của Linh Hồn Đế Cảnh. Trong quá khứ, nếu muốn luyện chế Lôi Kiếp Đan thì Tiêu Viêm sẽ phải tiêu hao cực kỳ lớn, hơn nữa chưa chắc đã luyện chế thành công.
1609 Một bóng người chắp tay đứng hiên ngang trên đỉnh núi, hắn ngẩng đầu nhìn Hư Vô Thôn Viêm vần vũ trên trời. Nở nụ cười hờ hững, toàn thân bạch y ở trong không gian xám xịt này thoạt nhìn có vẻ cực kỳ chói mắt.
1610 Trong đình viện, Tiêu Viêm nhìn Tiêu Tiêu đùa nghịch với Tiêu Chiến, nghe tiếng cười của một già một trẻ, hắn khẽ mỉm cười. Có lẽ là do huyết mạch tương liên, trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Tiêu Tiêu cũng đã quen thuộc với người ông nội mà trước đó không lâu vẫn còn xa lạ, vô tư chơi đùa, không hề coi Tiêu Chiến là người ngoài.
1611 Bên ngoài Hắc Giác Vực. Trên một sơn đạo, hơn mười nhân ảnh mặc hắc bào yên lặng bước đi. Một lát sau, bọn họ dừng cước bộ ở trước một ngọn sơn phong.
1612 Nghe thanh âm tràn ngập sát khí, đám người Tô Thiên cũng lập tức biến sắc. “Nhanh thông báo cho Tiêu Môn!”Tô Thiên trầm giọng quát. Đám người này lai lịch không rõ ràng nhưng thực lực lại rất mạnh.
1613 Không gian lặng yên, tất cả ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía thân ảnh màu đen kia. Gió nhẹ thổi qua, hắc sam phiêu đãng, mái tóc tung bay trong gió. Một bóng lưng bình thường như vậy lại khiến mọi người cảm giác như một dãy núi hùng vĩ như biển cả bao la.
1614 Trong phòng nghị sự, tất cả mọi người giới thiệu qua một chút rồi lần lượt ngồi xuống. “Có không ít thế lực bên trong Hắc Giác Vực đã bị Hồn Điện huyết tẩy, bất quá những tên đó cũng đã bị trừ khử rồi.
1615 Nơi dung nham nóng chảy, ngọn lửa đỏ bắt đầu khởi động. Tiêu Viêm khoanh tay trước ngực, nhìn những sinh vật kì quái đang đứng chi chít xung quanh, cười nói: “Đã có người thủ hộ, không biết vật kia đến tột cùng là cái gì?”“Nhân loại kia, hãy cút khỏi đây mau, nếu không: Chết!”Hai gã người thằn lằn, toàn thân bao phủ lửa trắng, ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, ngữ điệu có phần kém lưu loát chậm rãi truyền ra.
1616 Ánh lửa chói mắt chiếu sáng mảng không gian đã nằm trong u tối cả vạn năm. Song, tuy có lửa nhưng Tiêu Viêm vẫn cảm thấy cả người lạnh lẽo, mà ngọn nguồn của sự lạnh lẽo này chính là thứ to lớn bên dưới không gian tối tăm này.
1617 “Oành…”Dưới tầng sâu nhất của Thiên Phần Luyện Khí tháp, trong thông đạo đi xuống thế giới Nham thạch đột nhiên nham thạch tuôn ra ào ào, đám người Huân Nhi kinh ngạc nhìn bóng người mang bộ dạng vô cùng chật vật đang nhanh chóng vọt ra ngoài.
1618 Tại nơi rừng rậm Già Nam học viện, đông đúc học viên đi đi lại lại, thiếu niên thiếu nữ không ngừng hưng phấn bàn tán, mà chủ đề các câu chuyện đều là về việc Tiêu Viêm xuất hiện, thể hiện sự sùng bái thần tượng cuồng nhiệt.
1619 Mây đen bao phủ khắp thiên địa, sắc trời trong chốc lát đã trở nên ảm đạm hẳn xuống làm cho mặt đất lúc này cũng bắt đầu trở nên run rẩy. Hiện tại, Hắc Giác Vực vẫn như cũ có không ít người cùng với thế lực còn lưu lại, mặc dù đám người Tiêu Viêm đã khuyên bảo qua bọn hắn nhưng những người này vẫn không có ý định rời đi.
1620 “Hồn Nguyên Thiên?”Nhìn hai vị lão giả trước mặt toàn thân nồng đậm tử khí, Tiêu Viêm khuôn mặt thoáng hiện nét tiếu ý, Hồn Nguyên Thiên một trong hai vị lão giả kia đúng là ngày đó bị hắn xuất thủ cướp đi Tử Vong chi môn a.