341 Mưa vẫn rất to, cứ như điên cuồng vậy. Ở Hàng Châu, mưa lớn như vậy thường không lâu đến thế.
A Quý đã không thể giúp tôi được nữa, tôi đoán là anh ta sợ tôi cũng sẽ biến mất giống như hai người kia, anh ta không chịu nổi thêm một cú sốc như thế nữa.
342 Mưa vẫn rơi xối xả, ở Hàng Châu có được trận mưa to thường không kéo dài như vậy.
A Quý vẫn không thể giúp gì được, tôi đoán là anh ta sợ tôi sẽ giống như bọn họ, rốt cuộc thì anh ấy cũng không thể chịu đựng nổi giai đoạn khủng khiếp này.
343 Bàn Tử và Muộn Du Bình chắc hẳn phải gặp chuyện gì đó ở chỗ này, vì một lý do nào đó mà tôi không biết, tháo dây thừng, sau đó biến mất dưới đáy hồ sâu hơn mười mét.
344 Bàn Tử và Muộn Du Bình hẳn là đã gặp phải chuyện gì ở đây rồi, vì một điều tôi vẫn không thể hiểu được là lý do vì sao bọn họ lại tháo dây thừng, sau đó biến mất tại đáy hồ sâu hơn mấy chục thước này.
345 Ánh đèn lẻ loi trong làng cổ dưới đáy hồ, không biết nằm ở chính xác vị trí nào. Là ở chỗ sâu tít dưới đáy kia, hay từ một ô cửa sổ nào đó trong ngôi làng?
Màu sắc của ánh đèn thực sự khó lòng miêu tả nổi, rất đục, như thể bị người ta chụp lên một lớp vải bọc màu xanh sẫm vậy, mờ mờ ảo ảo, không giống ánh đèn dầu của nhân gian.
346 Ngọn đèn cô độc trong thôn trại cổ không biết là từ nơi nào sáng lên, là ở sâu trong thôn trại hay là từ một cửa sổ nào đó rọi ra? Cái ánh sáng lẻ loi đó thật sự khó mà hình dung được, vô cùng kỳ dị, tựa như bị người ta nhốt lại trong một cái lồng màu xanh, mông mông lung lung không giống như đèn đuốc của nhân gian.
347 Mèo Dao với nhà Hán xưa nay ở thế không đội trời chung, chia nhau ra mà sống, rất khắt khe với huyết thống và sự riêng tư của mình, đặc biệt là khu vực phía Nam, vốn là nơi xảy ra nhiều xung đột giữa các dân tộc thiểu số nhất từ xưa đến nay.
348 Miêu Dao từ rất lâu rồi đã bất hòa với người Hán, phân chia ranh giới để định cư, đối với quyền riêng tư và huyết thống của dân tộc mình lại càng đặc biệt lưu ý, nhất là nam nhân người Dao, từ cổ chí kim đây vẫn là dân tộc thiểu số gây mâu thuẫn nhiều nhất.
349 Nhìn đồng hồ dưỡng khí, còn phân nửa, cần tận dụng thời gian. Tôi trước tiên chuẩn bị lùi về chỗ giếng trời, rồi nghĩ xem tiếp theo nên đến gian phòng nào là thích hợp nhất.
350 Lúc đó tôi gần như phản xạ ngay lập tức, theo bản năng quay ngoắt người lại. Nhòm qua cửa sau của phòng khách, liền nhìn thấy đối diện trong hậu đường, có một quầng sáng xanh quỷ dị.
351 Tôi lập tức chết đứng tại chỗ, hai chân như nhũn ra, cả người như mất hết sức lực, không dám động đậy tí gì, mắt cũng không dám rời sang chỗ khác, ánh đèn pin vẫn chiếu về hướng kia.
352 Tôi lập tức ngây người, hai chân mềm nhũn ra, toàn thân mất hết khí lực, không dám chớp mắt càng không dám cử động chân tay, đèn pin vẫn giữ nguyên chiếu tới vị trí kia.
353 Tôi nhìn bóng người nọ, da gà da vịt rớt đầy đất.
Cảm giác đầu tiên khi nhìn vào thì đó là một bức tượng đá, nhưng tôi lập tức ý thức được điều đó không có khả năng, bởi hình dáng quá mức giống thật, cứ như thể một cái xác treo cổ bị đông cứng lại ấy vậy.
354 Nhận thức của tôi đã hoàn toàn bị phá vỡ, không chỉ là vị trí của tòa nhà cổ này bất hợp lý mà ngay cả kết cấu cũng rất quỷ dị, sau cửa đi thông ra một hành lang hướng vào trong lòng đất.
355 Mọi khái niệm trong tôi đều bị đảo lộn hết cả, tòa lầu cổ này không chỉ vị trí không đúng, mà ngay cả kết cấu cũng quỷ dị, đi qua cửa thông ra đằng sau là đến một đoạn hành lang ngầm dưới lòng đất.
356 Tôi không biết nó là cái giống gì, hình như là một con thuộc họ kỳ nhông cỡ lớn, trước kia từng được ăn thử ở quê, nhưng chưa từng được chạm mặt gần như vậy, nhìn mà kinh cả người.
357 Tôi không biết đây là loài động vật gì, hình như là một loại kỳ nhông cỡ lớn, hồi xưa tôi từng ăn kỳ nhông ở dưới quê rồi, nhưng chưa thấy con nào to như này, trông phát khiếp.
358 Mấy chữ này được khắc rất cẩu thả, ký tự xấu xí, nhưng thấy rõ là xuống tay tương đối mạnh, tới mức biến dạng cả đèn pin, có thể đó là nguyên nhân mà nó chập chờn lúc sáng lúc tối như vậy.
359 Mấy chữ này khắc rất cẩu thả, nét chữ nguệch ngoạc, nhưng do người khắc dùng sức quá mạnh, đèn pin bị khắc đến mức biến dạng, có lẽ đây là lý do vì sao nó cứ chập chờn lúc sáng lúc tối.
360 Đến phút cuối cùng, tôi gần như chỉ còn chờ đợi giây phút ngạt thở dần dần ập đến. Dưỡng khí hít vào ngày càng ít, tất cả như kéo dài ra. Nỗi sợ hãi khiến tôi nước mắt nước mũi ròng ròng, không tài nào bình tĩnh nổi, chỉ còn duy nhất một suy nghĩ đọng lại trong đầu: Tôi sắp chết.